Hứa Gia Mộc đóng lại điện thoại di động, giọng điệu vẫn gắt gỏng như cũ: “Các
ngươi cứ việc gây chuyện ở đây đi, tôi đã báo cảnh sát rồi.”
Những phóng viên kia, bị Hứa Gia Mộc hét to một câu nói này thì trong lòng có
hơi chột dạ, bước chân tiến tới trước rõ ràng chậm lại.
Thừa cơ hội này, Hứa Gia Mộc trực tiếp nắm cổ tay Kiều An Hảo, chạy vào trong
nhà, sau đó thuận tiện hung hăng đóng sầm cửa lại.
–
Hồi nãy lúc ở trong sân, bởi vì chung quanh có phóng viên, tình hình hỗn loạn,
ngược lại Hứa Gia Mộc không nghĩ nhiều lắm, lúc này trong phòng chỉ còn lại
hai người, anh và Kiều An Hảo, chuyện tình trong đêm dạ tiệc từ thiện lập tức
hiện lên trong đầu anh, nháy mắt cái loại cảm giác hổ thẹn đó tràn ngập trong
lòng, làm anh không có mặt mũi nhìn Kiều An Hảo.
Kiều An Hảo hoảng hồn đứng ở cửa hít sâu hai cái, cảm xúc mới ổn định lại, cô
liếc nhìn Hứa Gia Mộc đứng một bên, nói: “Anh Gia Mộc, cám ơn anh.”
Một tiếng “anh Gia Mộc” này khiến cho đáy lòng Hứa Gia Mộc càng thêm áy náy
khó chịu, anh không dám nhìn thẳng vào mắt Kiều An Hảo, chỉ rủ mí mắt xuống
gật đầu.
Kiều An Hảo khom người lấy cho anh một đôi dép trong tủ giày: “Vào ngồi một
chút đi, phóng viên bên ngoài còn chưa đi đâu.”
Sau đó Kiều An Hảo xoay người đi vào nhà.
Cả người Hứa Gia Mộc căng thẳng lúc này mới buông lỏng, tựa người lên cửa,
biểu tình có chút sững sờ.
Kiều An Hảo rót hai ly nước đi ra từ trong phòng bếp, thấy Hứa Gia Mộc vẫn
ngây người đứng ở cửa: “Anh Gia Mộc?”
Hứa Gia Mộc hoàn hồn có chút chần chờ, liếc mắt nhìn Kiều An Hảo, tầm mắt vừa
mới tiếp xúc với ánh mắt đen nhánh trong suốt của cô, liền quay đầu đi, từ từ
thay giày ra, đi vào nhà.
“Ngồi đi.” Kiều An Hảo chỉ vào sô pha.
Hứa Gia Mộc thấp giọng nói “Cảm ơn”, ngồi xuống.
Kiều An Hảo đem ly nước đặt trước mặt Hứa Gia Mộc.
Giọng nói của Hứa Gia Mộc có chút chua chát: “Cảm ơn.”
Sau đó ánh mắt chỉ nhìn thẳng chằm chằm vào ly nước.
Yên lặng một hồi lâu, Hứa Gia Mộc mới lên tiếng: “Anh thấy trên mạng, tin tức
các người kết hôn, có thật không?”
“Ừm.” Kiều An Hảo khẽ lên tiếng.
Hứa Gia Mộc theo bản năng lại muốn hỏi một câu “Anh ấy có khỏe không?”, nhưng
anh mở miệng, rồi lại cảm thấy cổ họng tắc nghẽn, cuối cùng chỉ cầm ly nước,
cúi thấp đầu xuống.
Bên trong lại lâm vào im lặng một lần nữa, lúc này người mở miệng nói chuyện
đầu tiên là Kiều An Hảo: “Anh Gia Mộc, chuyện kết hôn trước kia của em với
anh, không có bao nhiêu người biết, làm sao tin tức lại bị lọt ra vậy?”
Tay Hứa Gia Mộc cầm ly nước càng chặt hơn.
“Còn nữa anh Gia Mộc, những bức hình trước kia em và Lục Cẩn Niên ăn cơm, chỉ
có người hai nhà chúng ta có những bức hình đó, làm sao cũng bị đưa lên mạng
vậy?”
Giọng điệu của Kiều An Hảo khi nói chuyện với anh, rõ ràng vẫn giống như trước
đây, mềm mại khôn khéo, nhưng Hứa Gia Mộc lại cảm thấy hai câu hỏi này, giống
như hai bàn tay, tàn nhẫn tát vào mặt anh.
Tin tức này, là nửa tiếng trước, Tống Tương Tư nói cho anh biết.
Khi anh vừa nhìn thấy tin tức kia, cả người liền mơ hồ, sau đó trong lòng đã
biết, chuyện đó do ai làm rồi.
Tối hôm qua anh vừa mới ở Cẩm Tú viên, bởi vì tin tức này mà tâm tình nhất
thời nặng nề, anh đứng ngoài ban công hút thuốc, kết quả nhìn thấy Kiều An Hảo
đi ra mở cửa, thì nhìn thấy tình cảnh cô bị phóng viên vây quanh.
Anh không hề suy nghĩ, dập tắt điếu thuốc, chạy xuống, trực tiếp nhảy qua hai
cái hàng rào trong biệt thự, phóng tới.