“Là ý của ông Lục, ông ấy nói với tôi, thời gian gần đây bà chủ và ông ấy đều
phải đi quay phim, trong nhà không có người, nên mới kêu tôi qua trông nhà.”
Má Trần vừa nói vừa chỉ vào bếp, lại mở miệng : “Bà chủ, tôi đã làm bữa sáng,
bà thức dậy rồi thì rửa mặt, rồi qua ăn.”
Kiều An Hảo vào ở biệt thự của Lục Cẩn Niên đã hơn nửa năm, ba tháng quay Địa
Lão Thiên Hoang cô cũng không về Cẩm Tú Viên. Cẩm Tú Viên trống vắng suốt
trong ba tháng đó, mà Lục Cẩn Niên cũng không tìm người đến trông nhà. Thế nào
mà hiện đang yên lành lại gọi má Trần qua trông?
Tuy rằng Kiều An ngơ ngác trong lòng, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều. Dù sao
tâm tư của Lục Cẩn Niên từ trước đến nay cũng không phải là cô có thể đoán
được, đọc hiểu được.
–
Kể từ khi má Trần đến, tủ lạnh không còn trống rỗng nữa, bên trong có đầy đủ
các loại rau tươi, hoa quả và thịt thà.
Má Trần chẳng những quét dọn gọn gàng sach sẽ, còn là một tay nấu nướng cực
ngon. Má Trần nghe giọng Kiều An Hảo nghẹt nghẹt liền biết cô bị cảm mạo, còn
cố ý nấu cho cô một chút canh bổ. Đây là cơm chấm đôn quý lê đàn diễn, tẩy
chay các trang ăn cắp truyện không xin phép. Kiều An Hảo được má Trần hết lòng
chăm sóc, rốt cục buổi sáng trước một ngày phải trở lại đoàn phim đã hoàn toàn
khỏe mạnh trở lại.
Bởi vì hai ngày bị cảm nặng, Kiều An Hảo vẫn luôn không ra cửa. Hiện tại thân
thể đã tốt hơn, tinh thần cũng theo đó mà tốt lên một chút. Khi đang ăn điểm
tâm, Kiều An Hảo nhìn qua cửa sổ sát đất, thấy thời tiết bên ngoài đúng lúc
hoa trong vườn hoa ở hậu viện biệt thự cũng đang nở rộ. Vì thế ăn sáng xong,
cô liền nổi hứng ra ngoài tản bộ.
Tuy rằng lúc này không phải mùa hè, nhưng ánh mặt trời cũng rất gắt, má Trần
thấy Kiều An Hảo đi tay không ra ngoài, lập tức cầm theo cái ô che nắng chạy
tới: “Bà chủ, trời nắng như vậy, cầm dù che đi.”
Da Kiều An Hảo bẩm sinh thuộc loại phơi nắng cũng không sợ đen, cô đã muốn từ
chối, nhưng thấy mặt trời chói chang, nên vẫn nhận lấy.
Má Trần quay lại biệt thự, trước tiên dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp, tiếp theo bắt
đầu lau sàn phòng khách. Khi bà nghe thấy tiếng mở cửa biệt thự, tưởng Kiều An
Hảo đã trở lại, không ngẩng đầu, liền hô lên : “Bà chủ quay về nhanh vậy?”
Lúc Lục Cẩn Niên đang ở lối vào thay giày, nghe thấy lời này của má Trần, liền
nhăn mày lại, lành lạnh mở miệng hỏi : “Bà chủ đi đâu?”
Má Trần nghe thấy tiếng Lục Cẩn Niên, giật nảy mình, sau đó quay người lại,
chào hỏi Lục Cẩn Niên trước, rồi mới trả lời câu hỏi của Lục Cẩn Niên : “Bà
chủ ra hoa viên đằng sau tản bộ.”
Lục Cẩn Niên không lên tiếng, chỉ thuận tay đặt chìa khóa lên kệ tủ ở lối vào,
sau đó liền đi lên lầu.
Má Trần nhìn bóng dáng Lục Cẩn Niên đi về phía thang máy, suy nghĩ một chút,
lại mở miệng hỏi một tiếng : “Ông Lục, có cần tôi ra gọi bà chủ vào không?”