Kiều An Hảo nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng vừa mới làm cô phải suy nghĩ miên
man bất định kia, lúc này chỉ có cảm giác vô cùng khuất nhục.
Lục Cẩn Niên nhìn Kiều An Hảo sau một lúc lâu vẫn chậm chạp không hề có động
tĩnh, mi tâm không nhịn được mà nhíu lại. Khí tức của anh vốn lạnh lùng, khi
chau mày lại, khí lạnh dày đặc từ trên người anh liền tỏa ra, cho nên khi anh
mở miệng nói chuyện đều phảng phất như đóng thành tảng băng: “Thế nào? Không
hài lòng với thù lao phần hợp đồng phát ngôn này?”
Kiều An Hảo nghe thấy tiếng của Lục Cẩn Niên, ngón tay cầm bút run nhẹ một
chút, sau đó không nói một lời liền chậm rãi ký tên mình lên giấy.
Sai một ly đi một dặm, nếu Kiều An Hảo biết, khi mình lần đầu tiên lên giường
với Lục Cẩn Niên, thuận miệng lấy cớ, để rồi sau này, cô phải chịu hết mọi
khuất nhục này đến khuất nhục khác, thì ngay lúc đó, cô chắc chắn sẽ không nói
với anh muốn vai diễn trong Địa Lão Thiên Hoang.
Cô thực sự rất muốn từ chối ký bản hợp đồng này, nhưng cục diện như vậy là do
tự tay cô tạo ra, dù cô muốn tìm một cái cớ, cũng tìm mãi không ra.
Mười ba năm trước, cô yêu anh, bởi vì còn trẻ nên thẹn thùng, không dám thổ
lộ.
Mười ba năm sau, cô vẫn yêu anh, nhưng lại đem hết toàn lực che giấu tình yêu
đó.
Khoảng cách xa nhất của đời người không phải là tôi đứng ở trước mặt anh,
nhưng anh không biết tôi yêu anh. Mà là tôi đứng ở trước mặt anh, lại không
dám cho anh nhìn thấu rằng tôi yêu anh.
Đáy mắt Kiều An Hảo phủ một tầng sương mù, cô cúi đầu, dốc sức kìm nén lại, sợ
nước mắt chực trào. Cô ký xong nét chót, ngòi bút vẫn dừng lại ở điểm cuối một
hồi thật lâu, thẳng đến khi ướt át trong mắt tan đi, mới nhấc bút đặt ở trên
bàn, đưa hợp đồng cho Lục Cẩn Niên.
Kiều An Hảo bình tĩnh và yên lặng, khiến Lục Cẩn Niên có chút thấp thỏm nôn
nóng, luôn cảm thấy trong cơ thể có một quả cầu lửa gấp rút nhảy nhót chuyển
động đang dốc sức muốn tìm cách phun trào ra ngoài, thế nhưng cách nào cũng
không tìm ra được.
Đột nhiên, tầm mắt Lục Cẩn Niên liền ném sang con gấu bông lớn nằm giữa giường
kia, đây là trang diễn đàn của lê quý đôn, gương mặt tức khắc trở lên lạnh
lẽo, nặng nề nói với Kiều An Hảo: “Hãng mỹ phẩm này có một điều kiện, trong
quá trình làm người phát ngôn cho hãng của họ, thì không được nhận phát ngôn
cho bất cứ thương hiệu mỹ phẩm nào khác, nếu không sẽ phải chịu trách nhiệm
hình sự và bồi thường thiệt hại đáng kể.”
“Tôi nói trước để cô tỉnh ngộ, cô tốt nhất hãy đem những điều khoản này nhớ
cho kỹ, nếu cô vi phạm hợp đồng, nhà tù thẳng tiếng, tiền bồi thường tự chi,
đừng mơ Truyền thông Hoàn Ảnh sẽ giúp cô một đồng xu cắc bạc nào!”
Lục Cẩn Niên nói xong, liền vươn tay ra sức giật lấy bản hợp đồng trong tay
Kiều An Hảo, sau đó gương mặt tuấn tú bình tĩnh lạnh lùng xoay người rời đi.
Lục Cẩn Niên xuất hiện rồi lại rời đi, khiến cho Kiều An Hảo vốn đang vô cùng
mỏi mệt do bị cảm mạo, làm thế nào cũng không ngủ được.
Cô ôm bé bự còn to hơn so với mình, im lặng mà nằm trên giường, mở to mắt, đầu
óc trống rỗng nhìn chằm chằm lên trần nhà, nhìn một hồi lâu, liền hốt hoảng
nghĩ tới, nửa năm trước kia, cảm xúc khi bất chợt biết mình cùng Lục Cẩn Niên
kết hôn…