Kiều An Hảo rửa mặt xong, từ trong phòng tắm đi ra thì Lục Cẩn Niên vừa vặn
đẩy cửa vào phòng ngủ.
Cửa phòng tắm gần sát cửa phòng ngủ, nên Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên chạm mặt
nhau. Cả người Kiều An Hảo khẽ run lên, theo bản năng muốn ngẩng đầu nhìn
người đàn ông trước mặt, nhưng lại không có dũng khí, cuối cùng chỉ cuối đầu,
nhanh chóng đi về phía trong phòng ngủ.
Lục Cẩn Niên thản nhiên liếc nhìn bóng lưng của Kiều An Hảo, lại vươn tay, đẩy
cửa phòng tắm ra, đi vào.
Vì cảm cúm nên cả người Kiều An Hảo hết sức mệt mỏi, cô đi đến bên giường liền
ngã gục, nhắm mắt lại. Lúc mơ mơ màng màng muốn ngủ, lại lqd nghe thấy tiếng
nước trong phòng tắm truyền tới. Lúc này chợt nhớ ra, Lục Cẩn Niên vào phòng
tắm rửa mặt, sợ là đêm nay có ý định ở lại đây.
Kiều An Hảo đành phải vật lộn bò dậy khỏi giường, đi vào phòng thay quần áo,
ôm bé bự ra.
Kiều An Hảo ôm bé bự còn chưa đi đến bên giường thì Lục Cẩn Niên quấn khăn tắm
trên người từ trong phòng tắm đi ra, cầm khăn lông trong tay, lau tóc đang
ướt.
Lục Cẩn Niên thấy Kiều An Hảo đang ôm con gấu to kia, hành động lau tóc dừng
lại một chút. Sau đó vẻ mặt lạnh lùng đi tới trước bàn trang điểm, cầm lấy máy
sấy sấy tóc.
Qua hình ảnh phản chiếu trên gương, anh thấy Kiều An Hảo đặt con gấu lớn ở
giữa giường, sau đó vén chăn lên, đưa lưng lqd về phía giường anh ngủ, nằm
xuống.
Gương mặt Lục Cẩn Niên trở nên u ám, không nhịn được gia tăng tốc độ gió của
máy sấy, sấy khô tóc qua loa, rồi dùng sức ném lqd máy sấy lên bàn trang điểm,
xoay người, ánh mắt lạnh lùng quét về phía giường lớn.
Mặc dù có con gấu ở giữa chia giường làm hai, Kiều An Hảo vẫn nằm gần mép
giường như cũ, cả người giống như dán chặt vào giường tiếp tục ngủ.
Trực giác của phụ nữ nói cho Kiều An Hảo biết, Lục Cẩn Niên nhìn cô chằm chằm,
cô vùi vào chăn, thân thể trở nên có chút cứng ngắc, khuôn mặt nhịn không được
chôn vào gối. Thế nhưng phát hiện ra gối ướt, cô sững sờ chốc lát, mới nhớ ra
lúc nãy ngủ, đã khóc rất lâu ở trong mộng.
Trong lòng Kiều An Hảo biết rất rõ, Lục Cẩn Niên chẳng thèm để ý gối của mình
thế nào, nhưng cô vẫn như cũ sợ bị anh phát hiện mình đã khóc, liền yên lặng
kéo gối vào phía trong mền của mình.
Hành động rất nhỏ của cô rơi vào trong mắt Lục Cẩn Niên, như cố gắng có thể
tránh xa anh một chút.
Đôi mắt Lục Cẩn Niên lẳng lặng nhìn chằm chằm Kiều An Hảo xinh đẹp trong chốc
lát, sau đó mắt hơi giật giật, liền xoay người, đi ra khỏi phòng ngủ.
Kiều An Hảo đợi đến khi cửa phòng ngủ đóng lại mới mở mắt, sau đó nhanh chóng
lật ngược mặt gối, nằm xuống lần nữa.
Khoảng 5 phút đồng hồ trôi qua, cửa phòng ngủ lại bị đẩy ra, Lục Cẩn Niên cầm
một xấp giấy tờ trong tay, đi tới bên giường, ở trên cao nhìn xuống nhìn lướt
qua Kiều An Hảo đang nhắm mắt, sau đó ném xấp giấy kia trên tủ đầu giường bên
cạnh Kiều An Hảo.