Lúc ăn hết một nửa phần sủi cảo, Kiều An Hảo nghe phía bên ngoài truyền đến
tiếng xe, cô vô thức xoay đầu, thấy có đèn xe từ cửa sổ phòng khách chợt lóe
lên. Cô theo bản năng nắm chặc chiếc đũa, cúi đầu, nhìn chằm chằm sủi cảo
trong mâm một hồi, sau đó liền nghe cửa phòng khách vang lên tiếng cạch, lập
tức cửa bị đẩy ra, Lục Cẩn Niên bước vào.
Kiều An Hảo lén lút liếc mắt, thấy anh đang đứng thay giày ở ngoài cửa, lại
cúi đầu, tiếp tục tập trung ăn nốt chỗ sủi cảo còn lại.
Dáng vẻ của cô bây giờ so với lúc vừa nãy khi chỉ có một mình trong biệt thự
nhìn qua như chẳng có gì khác biệt, tẩy chay hành vi coppy truyện mà không xin
phép. Nhưng chỉ có bản thân cô hiểu rõ, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi cứ thế nắm
chặt lấy đôi đũa.
Lục Cẩn Niên đi vào phòng khách, cởi áo khoác, tùy ý ném lên ghế salon, sau đó
vươn tay kéo cà vạt, nhìn lướt qua phòng bếp đang sáng đèn, thấy Kiều An Hảo
một mình ngồi trước bàn ăn, cúi đầu ăn gì đó.
Bàn tay Lục Cẩn Niên đang kéo cà vạt hơi ngừng lại một chút, quay đầu liếc
nhìn đồng hồ treo ngoài phòng khách, kim đồng hồ sắp chạm đến một giờ sáng, ấn
đường nhíu lại một chút, sau đó ném cà vạt lên ghế salon rồi xoay người đi về
phía cầu thang. Đi được hai bước, anh đột nhiên nghĩ đến điều gì, bước chân
trở nên ngập ngừng vòng vo, cuối cùng lại hướng về phía phòng bếp.
Kiều An Hảo đang ăn sủi cảo nhưng toàn thân vẫn luôn đặt sự chú ý trên người
Lục Cẩn Niên, cho dù là cô không nhìn anh, nhưng lại luôn lắng nghe bất cứ
động tĩnh nào của anh. Nếu bạn đang đọc truyện này tại một trang web nào khác
không phải diendanlequydon.com thì chắc chắn đây là truyện coppy mà không xin
phép. Ngay ở lúc anh xoay người đi về phía cầu thang, cô liền âm thầm thở dài
một hơi đầy nhẹ nhõm, ai ngờ ở giây tiếp theo, anh lại đổi hướng đi về phía
phòng bếp, tiếng bước chân càng ngày càng gần, trong lòng Kiều An Hảo như có
thứ gì đó bị buộc chặt lại, động tác ăn sủi cảo cũng trở nên cứng ngắc.
Khi ở ngoài phòng khách, vì cách hơi xa, Lục Cẩn Niên nhìn không rõ Kiều An
Hảo rốt cuộc là đang ăn thứ gì, vậy nên anh mới đi vào phòng bếp, lại nhìn rõ
trước mặt cô là đĩa sủi cảo đông lạnh, ấn đường lại càng nhíu thêm, khuôn mặt
nhăn nhó đầy gay gắt, môi mỏng hơi giật giật, giống như là đang muốn hỏi điều
gì. Cuối cùng cái gì anh cũng chưa hỏi, chỉ cất bước đi tới trước tủ lạnh, mở
cửa tủ ra, bên trong ngoài vài chai nước khoáng mà cứ đúng giờ sẽ có người
mang đến thì chỉ còn một ít sủi cảo đông lạnh và mì ăn liền.
Lục Cẩn Niên nhìn chằm chằm tủ lạnh trong chốc lát, liền vươn tay cầm lấy một
chai nước khoáng, mở nắp bình, dựa nửa người vào tủ âm tường lát đá cẩm thạch
phía sau, ngửa đầu uống.
Bởi vì Lục Cẩn Niên đang ở rất gần, Kiều An Hảo có chút không được tự nhiên,
cô rất nhanh giải quyết xong chỗ sủi cảo còn lại, sau đó đứng lên, vội vàng
cầm đĩa mang đi rửa, lau khô tay rồi đi lên lầu.