Cậu mợ đối xử với cô rất tốt, chị họ có cái gì, cô cũng có cái đó, thậm chí có
khi còn tốt hơn so với chị họ. Cô rất cảm kích, nhưng không có cảm giác an
toàn.
Tuy nhiên trong mắt người ngoài, cô là một cô gái rất hạnh phúc, bởi vì Kiều
gia có tiền, cô có cả một bộ sưu tập quần áo đẹp lẫn chiếc di động đời mới vừa
ra trên tạp chí khiến các cô gái cùng trang lứa đều thèm thuồng hâm mộ.
Dù sao cô cũng không phải là con ruột của cậu mợ, sở dĩ bọn họ luôn không
nghiêm khắc với cô như với chị họ, là vì An Hạ đã phạm lỗi, cậu mợ luôn khiển
trách An Hạ để xoa dịu cô. Giả sử có ầm ĩ, thì người bị mắng cũng chỉ là An
Hạ. Sự khác biệt đối xử như vậy để cho cô hiểu rõ rằng tuy bọn họ là người
thân, thế nhưng cô cũng là người ngoài, mà nhà của chính cô đã sớm tan vỡ bởi
tai nạn xe cộ năm cô mười tuổi kia. Cũng bắt đầu từ khi đó, cô không gây gổ
với An Hạ nữa, cũng sẽ nhường nhịn An Hạ, còn có thể lúc cậu mợ trở về nhà sau
một ngày bận rộn thì cho họ ly trà nóng.
Cô vẫn cho là mình còn trẻ, sẽ cứ tiếp tục kéo dài giản đơn thuần túy như vậy.
Cho đến một ngày, cô gặp anh.
Ngày đó, đến phiên cô và bạn cùng bàn trực nhật, lúc tan học, bầu trời quang
đãng, ánh tà dương chiếu rọi, thế nhưng cho đến khi các cô khóa kỹ cửa phòng
học, đi ra cổng trường, chợt một tiếng sấm xa vời nơi chân trời đánh xuống. Cô
ôm cặp sách, vội vội vàng vàng chạy về phía nhà ga. Kết quả chỉ mới chạy đến
một nửa, mưa to tầm tả trút xuống. Kiều An Hảo không thể làm gì khác hơn là ôm
cặp, chạy tới dưới mái hiên gần nhất bên ven đường trú mưa.
Đó là một ngôi nhà rất cũ, lúc cô chạy vào, vừa vặn cũng có người theo sát
tới, hoàn toàn là vì tò mò, Kiều An Hảo ngẩng đầu, liếc nhìn về phía bên cạnh.
Mấy bạn lấy truyện dịch của mình mà hông xin phép á, mình sẽ nguyền rủa những
sinh vật lạ của bọn tàu nó sẽ chui lúc nhúc trong đồ ăn của mấy bạn. Vừa cọp
pi ngôn tình, vừa được thưởng thức món tàu ha.
Đó là một nam sinh, da rất trắng, tai đeo headphone, túi đeo chéo vai, tay đút
túi quần dựa lưng vào tường. Vì anh nghiêng đầu, Kiều An Hảo không thấy rõ
mặt, nhưng chú ý thấy bộ đồng phục trên người anh giống y cô, chỉ có điều anh
là mặc quần, còn cô là mặc váy ngang gối.
Lúc đó trong trường, Kiều An Hảo là nữ sinh có chiều cao, thậm chí cao hơn so
với vài nam sinh. Thế nhưng chàng trai này còn cao hơn cô tới mấy cái đầu.
Dưới mái hiên chỉ có hai người bọn họ trú mưa, vì không quen biết nhau nên ai
cũng không mở miệng nói chuyện, mãi cho đến khi mưa tạnh dần, anh chàng mới
bất chợt vươn tay, kéo túi trên vai, đứng thẳng lưng. Theo động tác, gương mặt
của anh quay lại, Kiều An Hảo thấy rõ được tướng mạo đẹp trai của anh.
Đấy là gương mặt tuấn tú nhất mà Kiều An Hảo từng được gặp, một sự gọn gàng
hiếm thấy. Trong nháy mắt đó, Kiều An Hảo cảm thấy vai nam chính trong tiểu
thuyết mà cô hay ảo tưởng trong mộng cứ thế đột ngột nhảy ra trước mắt cô.