Đáy mắt Lục Cẩn Niên thoáng qua một tia sắc bén, rồi chợt bật người dậy, lại
nhìn thoáng qua kịch bản mình đặt một bên, đang tính vươn tay lấy, rốt cuộc
cũng dừng lại động tác, liền trực tiếp xoay người, trầm tĩnh lạnh nhạt rời đi.
Bầu Tôn nhìn Lục Cẩn Niên rời đi, cũng không dám nán lại quá lâu, liền vội
vàng đuổi theo.
Bữa tiệc cuối cùng cũng kết thúc, Kiều An Hảo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm
thấy toàn thân đều mệt lả. Ngồi trên ghế đợi tâm tình bình ổn lại đôi chút,
lúc này cô mới đứng lên, chuẩn bị rời đi.
Kiều An Hảo còn chưa đi được hai bước, phía sau chợt truyền đến thanh âm lễ
phép của người phục vụ : “Cô ơi, thật ngại, cảm phiền cô chờ một chút.”
Kiều An Hảo ngoảnh đầu lại, nhìn thấy người phục vụ trên tay cầm kịch bản đưa
tới: “Có phải đây là của cô bỏ quên không ạ?”
Lúc đến, Kiều An Hảo căn bản không cầm theo kịch bản, liền lắc đầu.
“Vậy chắc là của người trong đoàn làm phim bỏ quên rồi, làm phiền cô giúp tôi
trao lại.”
Kiều An Hảo nhận lấy.
“Cám ơn”. Người phục vụ mỉm cười với Kiều An Hảo, nói một tiếng cảm ơn rồi rời
đi.
Lúc ăn cơm, trên bàn chỉ có cô, Lục Cẩn Niên, Tống Tương Tư và Trình Dạng là
bốn diễn viên, kịch bản không phải của cô thì chắc là của một trong ba người
đó.
Kiều An Hảo vừa nghĩ, vừa tiện tay lật ra kịch bản, muốn tìm ra chút đầu mối
từ bên trong xem có thể đoán ra là của ai hay không. Kết quả cô mởi chỉ mở ra
trang đầu, liền nhìn thấy ba chữ quen thuộc.
Ba chữ kia, nét viết mạnh mẽ có lực, tràn đầy khí thế.
Lục Cẩn Niên.
Lục Cẩn Niên vậy mà để quên kịch bản ở nơi này.
Tim Kiều An Hảo bỗng đập mạnh một nhịp.
Trở lại phòng khách sạn, Kiều An Hảo nằm sấp trên bàn sách, nhìn chằm chằm vào
kịch bản kia, trong lòng cân nhắc nên để ngày mai lúc quay phim mới đem kịch
bản trả lại cho Lục Cẩn Niên hay là bây giờ đưa qua cho anh luôn?
Kiều An Hảo nghiêng về phương án thứ nhất hơn, nhưng ngày mai đều là cảnh quay
của Lục Cẩn Niên, ngộ nhỡ buổi tối anh cần phải thuộc kịch bản thì sao?
Thật ra Kiều An Hảo có thể để nhân viên khách sạn hoặc Triệu Manh đưa kịch bản
qua cho Lục Cẩn Niên, thế thì cô sẽ không phải rối rắm như vậy, nhưng cô lại
chút không tình nguyện.
Kiều An Hảo miên man suy nghĩ một trận, cuối cùng vẫn là cầm lấy di động gọi
cho Lục Cẩn Niên đi qua.
Điện thoại reo lên vài tiếng mới có người bắt máy, Lục Cẩn Niên hoàn toàn
không cho Kiều An Hảo rề rà mở miệng, liền trực tiếp ném ra hai chữ: “Chuyện
gì?”
Tuy rằng nói chuyện qua điện thoại, nhưng Kiều An Hảo vẫn cảm nhận được tâm
tình của Lục Cẩn Niên dường như không được tốt cho lắm, Kiều An Hảo càng căng
thẳng nuốt nước bọt, nhẹ giọng nói: “Anh để quên kịch bản trong phòng ăn.”
Lục Cẩn Niên đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, sau đó ném ra con số “1001”,
rồi liền cúp máy.