Tan tiệc, Kiều An Hảo vào toilet, cho đến lúc cô đi ra, thì mọi người trong
phòng đều đã về hết.
Vì gần đây không có chỗ đậu xe, xe dừng ở giao lộ ngoài hai trăm thước, Triệu
Manh thừa dịp lúc Kiều An Hảo vào toilet thì đi lấy xe.
Kiều An Hảo đi tới cửa khách sạn, Triệu Manh vẫn chưa lấy xe trở về, cô liền
đứng ở ven đường chờ, kết quả lại thấy Lục Cẩn Niên từ trong khách sạn đi ra.
Kiều An Hảo đứng ở ngay phía trước khách sạn, Lục Cẩn Niên đi thẳng ra, tất
nhiên sẽ cùng cô chạm mặt.
Lục Cẩn Niên không thích cùng cô xuất hiện ở nơi công cộng, coi như là bất đắc
dĩ chạm mặt, anh cũng chỉ là xem cô thành không khí, nhắm mắt làm ngơ.
Thay vì chờ anh đi tới phớt lờ cô, chi bằng cô ngoan ngoãn thức thời né tránh.
Kiều An Hảo thừa dịp Lục Cẩn Niên không có chú ý tới mình, liền nhanh chóng
xoay người, hướng về phía trước mà đi. Chỉ là cô còn chưa đi bao xa, bất chợt
có chiếc xe dừng lại bên cạnh cô. Cửa kính xe hạ xuống, bên trong truyền ra
tên cô: “Tiểu Kiều.”
Kiều An Hảo nghiêng đầu, nhìn đến chỗ ghế phụ cạnh nhà sản xuất Tôn, lập tức
lễ phép mỉm cười mở miệng: “Tôn tổng.”
Nhà sản xuất Tôn đưa đầu ra ngoài cửa: “Tiểu Kiều, sao em đi một mình ở chỗ
này? Không có xe sao?”
Nói xong, nhà sản xuất Tôn liền tự mình đẩy cửa xe ra, xuống xe, thay Kiều An
Hảo mở cửa xe sau: “Em ở đâu? Anh đưa em về.”
Kiều An Hảo liền vội vàng lắc đầu, nói cám ơn: “Tôn tổng, cám ơn ngài, không
cần làm phiền ngài, người đại diện của tôi đã đi lấy xe, tôi ở chỗ này chờ cô
ấy.”
“Như vậy à…” Nhà sản xuất Tôn đáy mắt lóe lên tia tiếc nuối, mắt vẫn nhìn
chằm chằm Kiều An Hảo, càng nhìn càng thấy Kiều An Hảo lớn lên mỹ lệ động lòng
người, nhịn không được tiếp tục hỏi một câu: “Tiểu Kiều tốt nghiệp trường đại
học nào?”
Kiều An Hảo mặc dù nghĩ cách tránh Lục Cẩn Niên, lại cũng không dám đắc tội
ông bầu Tôn, cho nên không thể làm gì khác hơn là lễ phép trả lời câu hỏi của
ông ta: “Đại học X.”
“Đại học X, đó là trường tốt…”
–
Trước khi Kiều An Hảo thấy Lục Cẩn Niên, thì anh cũng đã nhìn thấy cô.
Cô chỉ nhìn anh một cái, liền nhanh chóng xoay người, hướng về một bên đi, rõ
ràng là tránh anh.
Lục Cẩn Niên dừng chân một chút, ánh mắt trở nên có chút lãnh, anh đang chuẩn
bị hướng về phía xe mình đang đậu ở ven đường, lại thấy một chiếc xe dừng lại
ở bên Kiều An Hảo, sau đó ông bầu Tôn từ trong xe bước xuống.
Cách một khoảng cách, Lục Cẩn Niên không nghe được bọn họ đang nói những
chuyện gì, thế nhưng anh có thể nhìn ra được, hai người trò chuyện khá tốt,
Kiều An Hảo thỉnh thoảng hướng về phía ông bầu Tôn cười khoe cả hàm răng trắng
xinh, cũng không biết cô rốt cuộc nói chút gì, chọc cho ông bầu Tôn vẻ mặt hớn
hở, một bộ dạng rất ư là vui vẻ.
Thậm chí đến cuối cùng, ông bầu Tôn thế nhưng lấy di động ra, một bên nghe
Kiều An Hảo nói, một bên bấm điện thoại chốc lát, sau đó Kiều An Hảo cũng móc
điện thoại ra, đèn tín hiệu trên di động sáng ngời, rõ ràng là có cuộc gọi
đến.
Nói vậy là hai người trao đổi số điện thoại…