Có thể do mới vừa tỉnh ngủ nên vẻ mặt Lục Cẩn Niên có chút ngơ ngơ. Anh nhìn
chằm chằm Kiều An Hảo khoảng hai giây, sau đó tầm mắt dừng lại ở cổ tay của cô
đang bị chính mình nắm lấy, không hiểu cô đưa tay đến trước mặt mình để làm
gì, mi tâm chau lại, mở miệng nói, thanh âm lạnh nhạt xen lẫn vài phần còn
ngái ngủ : ” Cô muốn làm gì?”
Lục Cẩn Niên vừa nói xong, liền nhớ lại chính mình đã trở về biệt thự Nghi
Sơn, vì thế mang theo vài phần nghi hoặc nghiêng đầu nhìn khung cảnh chung
quanh, thấy đây đúng là phòng ngủ của biệt thự Nghi Sơn. Sau đó tầm mắt mạnh
mẽ nhìn chăm chú về phía Kiều An Hảo, đơn giản nhưng lại trực tiếp dùng giọng
nói lạnh lẽo chất vấn: “Sao cô lại biết tôi có biệt thự ở chỗ này? Là ai cho
phép cô đến biệt thự này?”
Lục Cẩn Niên vừa nói dứt, liền lướt nhanh đến trên người Kiều An Hảo đang mặc
áo của anh, càng chau mày chặt hơn. Sau đó anh mới phát giác mình dưới tấm
chăn… vậy mà đang khỏa thân trần trụi, rồi mơ hồ trong đầu ẩn ẩn hiện hiện
hình ảnh đứt đoạn anh và cô ngủ với nhau, vì thế tầm mắt lại nhìn trên người
Kiều An Hảo, phát hiện trên phần da thịt lộ ra ngoài có rất nhiều dấu hôn. . .
. . .
Lục Cẩn Niên cầm lấy cổ tay Kiều An Hảo, trong nháy mắt tăng sức lực : “Buổi
tối hôm qua. . . . . .”
Kiều An Hảo vừa nghe đến bốn chữ này, cả trái tim nảy lên, việc gì đến sẽ
đến… Cô theo bản năng mở miệng giải thích : “Tôi nghe nói anh bị bệnh nên
đến đây thăm anh, sau đó giúp anh uống thuốc. . . . . .”
Kiều An Hảo giải thích một nửa, rồi không biết kế tiếp giải thích thế nào việc
sau đó họ cùng nhau lên giường.
Tuy rằng Lục Cẩn Niên tối hôm qua sốt đến mơ hồ, nhưng anh vẫn nhớ đại khái
những gì đã xảy ra. Vốn dĩ viên thuốc đắng chát nhét vào trong miệng anh tối
qua đó, là cô chặn môi anh để đút anh uống thuốc … Cánh môi Lục Cẩn Niên khẽ
giật, giương mặt lạnh như băng đã giảm một ít.
Kiều An Hảo thấy anh một lúc lâu cũng không lên tiếng, có chút không rõ trong
lòng anh đang nghĩ gì, đáy lòng càng khẩn trương, do dự một chút, tiếp tục
nói: “Tối hôm qua, tôi cũng không có nghĩ rằng sẽ cùng anh làm chuyện đó. . .
. . .”
Kiều An Hảo còn chưa nói xong, đột nhiên Lục Cẩn Niên chợt hung hăng hất cánh
tay đang nắm của cô ra. Anh hơi dùng sức nên Kiều An Hảo bị hất liền lui về
sau hai bước, cả người cô không đứng vững, lại nghe được giọng nói lạnh như
băng từ trên cao nhìn xuống, hung hăng đập tới : “Cô muốn cái gì?”
Lục Cẩn Niên ném ra bốn chữ này quá đột ngột, Kiều An Hảo trong chốc lát cũng
không hiểu lời nói này của anh là có ý gì. Cô nhìn ánh mắt của anh, tràn ngập
nghi hoặc.
Lục Cẩn Niên chạm tầm mắt của cô, như hiểu được sự mơ hồ của cô, lại thản
nhiên mở miệng nói : “Đã một lần cô vì vai diễn Địa lão thiên hoang mà chủ
động cầu được ngủ cùng tôi, lần này sau khi được ngủ với tôi, cô muốn hồi báo
gì?”