Kiều An Hảo lưu hình trong điện thoại di động, đặt di động sang một bên, sau
đó hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh.
Không biết có phải là anh bẩm sinh khí chất có vấn đề, cho dù lúc này anh đang
an tĩnh ngủ say, thế nhưng vẫn như cũ làm cho người ta một loại cảm giác cô
lãnh cấm-người-lạ-chớ-tới-gần.
Kiều An Hảo lặng lẽ quan sát Lục Cẩn Niên nhìn một hồi, mới vươn tay chạm vào
hai gò má của anh một chút.
Một dòng điện chạy dọc theo ngón tay của cô, nhảy nhanh vào trái tim cô, khiến
nhịp tim của cô không tự chủ được mà tăng tốc.
Nếu là lúc anh tỉnh dậy, cô tuyệt đối không dám giống hiện tại to gan lớn mật
vuốt ve anh như vậy.
Kiều An Hảo ngẩn ngơ ra, cô lúc này, rõ ràng đưa tay là có thể chạm tới anh,
thế nhưng cô lại luôn cảm thấy giữa khoảng cách giữa anh và cô rất xa, cả đời
này cô đều không thể tiếp cận.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, thật đúng là có điểm bất khả tư nghị, cô vậy mà đã
âm thầm lặng lẽ yêu anh đến mười ba năm.
Không phải là không chua xót, từ mười ba tuổi còn trẻ ngây thơ, đến nay hai
mươi sáu tuổi, những năm tháng đẹp nhất cuộc đời của một người phụ nữ, cô đã
cho anh không chút do dự, không cất giữ gì lại cho anh.
Kiều An Hảo nghĩ tới đây, trên gương mặt trong lúc đó toát ra một tầng thương
cảm, cô dùng thanh âm nhẹ đến không thể nhẹ hơn, hướng về Lục Cẩn Niên đang
ngủ say, thấp giọng thì thầm mở miệng nói : “Lục Cẩn Niên, anh biết không? Em
chỉ có ở trong ảo tưởng của chính mình, mới dám nói, em yêu anh.”
Kiều An Hảo nói xong câu đó, khẽ thở ra một hơi, sau đó liền rũ xuống mi mắt,
lặng lẽ vươn tay, mở ra cánh tay Lục Cẩn Niên đang ôm cô, lặng yên không tiếng
động xuống giường.
Không biết có phải hay không nguyên do rời khỏi vòng tay ôm ấp của anh, Kiều
An Hảo cảm thấy thân thể hơi lạnh.
Quần áo bị Lục Cẩn Niên xé rách hỏng, đã không thể mặc được nữa, Kiều An Hảo
không thể làm gì khác hơn là đi tìm quần áo trong phòng thay đồ của Lục Cẩn
Niên. Trong gác măng giê treo toàn đồ nam, cô tìm nửa ngày mới tìm được một
cái áo thun đơn giản, rồi mặc vào người.
Lục Cẩn Niên cao hơn cô rất nhiều, áo thun mặc vào người cũng có thể được coi
như một chiếc váy.
Bởi vì mớm thuốc cho Lục Cẩn Niên mà lại xảy ra quan hệ một lần nữa, Kiều An
Hảo không dám đứng gần bên giường nữa, chỉ ngồi trên ghế sô pha xa xa trong
phòng ngủ.
Sau nửa đêm bởi vì thực sự không nhịn được, Kiều An Hảo vùi ở trên ghế sô pha,
thiêm thiếp ngủ, chỉ là cô ngủ chập choạng cũng không được sâu, khi tia sáng
mặt trời xuyên qua cửa sổ hắt vào mặt cô, cô liền mở choàng mắt, tỉnh táo lại,
Kiều An Hảo dụi dụi mắt, nhìn về trên giường, Lục Cẩn Niên vẫn còn chưa tỉnh.
Kiều An Hảo đứng lên, đi tới bên giường, vươn tay định sờ trán Lục Cẩn Niên để
xem anh đã đỡ sốt hay chưa, chỉ là tay cô vừa đưa tới, còn chưa có va chạm vào
da thịt của anh, cổ tay của cô liền bị người hung hăng chế trụ.
Kiều An Hảo cả kinh, cúi đầu, sau đó liền cùng Lục Cẩn Niên mắt đối mắt với
nhau tại cùng một chỗ.