Kiều An Hảo thật lâu sau mới phục hồi lại tinh thần sau rung động khi môi chạm
môi với Lục Cẩn Niên. Có thể thuốc hạ sốt đã phát huy tác dụng nên Lục Cẩn
Niên mới ngủ được yên ổn.
Kiều An Hảo thay Lục Cẩn Niên đắp chăn, cầm lấy bản hướng dẫn thuốc hạ sốt
nhìn một chút, mặt trên ghi chú rõ nếu bốn tiếng sau vẫn sốt cao không lùi,
lại dùng một lần thuốc.
Bốn tiếng sau, chính là ba giờ sáng. . . . . .
Kiều An Hảo tính cầm điện thoại di động cài chuông báo, nhưng lại sợ đánh thức
Lục Cẩn Niên, cuối cùng chỉ đơn giản là tinh thần thép ép chính mình không
được ngủ thiếp đi.
Trong khoảng thời gian đó, Kiều An Hảo liên tục sờ trán Lục Cẩn Niên, nhiệt độ
dần dần hạ thấp. Thật vất vả chịu đựng đến ba giờ sáng, so với cái nóng như
thiêu như đốt lúc trước, nhiệt độ Lục Cẩn Niên bây giờ chỉ có thể được coi là
hơi cao.
Kiều An Hảo không yên tâm Lục Cẩn Niên sau giấc ngủ sẽ sốt trở lại, vì lý do
an toàn, cho nên cô bắt chước bộ dáng vừa rồi, miệng đối miệng mớm thuốc cho
Lục Cẩn Niên.
Lần trước khi Kiều An Hảo đút thuốc cho Lục Cẩn Niên xong liền lập tức tách
ra, nhưng lúc này đây, cô lại mang theo vài phần tham luyến ở trên cánh môi
Lục Cẩn Niên, ngập ngừng một chút.
Khoảnh khắc đó, bất quá cũng chỉ mấy giây, Kiều An Hảo liền cuống quít tính
ngẩng đầu lên tách ra. Nhưng môi của cô vừa mới rời khỏi môi anh, đột nhiên
đầu của cô liền bị người tóm lấy chế trụ đè xuống. Sau đó môi cô một lần nữa
lại cùng môi Lục Cẩn Niên dán thật chặt vào nhau.
Sốt cao khiến cho Lục Cẩn Niên ý thức trở nên có chút mơ hồ, anh mơ hồ trong
lúc đó cảm giác được có người chăm sóc mình, lại cảm thấy như là giấc mộng.
Trong mơ mơ màng màng, anh cảm giác được bị người nhét thứ gì đó vào miệng,
đăng đắng chan chát, ngay tại lúc anh chuẩn bị nhổ ra, đột nhiên bị một đôi
môi mềm mại ấm áp ngăn chặn.
Anh nhớ rằng đã từng có qua cảm giác này.
Cảm giác tê tê dại dại nháy mắt truyền khắp toàn thân anh, theo sau đó cơ thể
anh lại bắt đầu nóng rực lên, nhưng lần này không phải cái nóng sốt cao, mà là
trong cơ thể có một ngọn lửa dồn dập mãnh liệt bắt đầu bùng cháy.
Anh ra sức muốn dập tắt kia ngọn lửa kia, thế nhưng sốt cao khiến sự tự chủ
của anh trở nên kém đi, đến cuối cùng, anh liền theo bản năng hôn lên đôi môi
đang dán vào môi mình kia.
Kiều An Hảo sợ tới mức toàn thân cứng ngắc, đầu óc trống rỗng, cho đến khi cô
phục hồi tinh thần thì chiếc lưỡi nóng bỏng của người đàn ông không biết từ
khi nào đã thăm dò vào miệng cô, cuốn lấy đầu lưỡi của cô, đưa đẩy hút lấy
ngọt ngào của cô.
Nếu nói hôn nhau, Kiều An Hảo nhớ tới đây thật sự là cái hôn của một đêm ba
tháng trước kia, là cô chủ động hôn anh, tuy rằng lúc đó cô say rượu. Gan có
lớn mức nào cũng nằm ngoài khả năng của cô, cô chỉ dán môi mình lên môi anh,
rồi không biết nên làm tiếp theo như thế nào.
Lục Cẩn Niên mặc dù nóng đến ngây ngây dại dại, nghĩ rằng đây là ảo giác và
cảnh trong mơ, nhưng là cơ thể anh theo bản năng phản ứng càng ngày càng mãnh
liệt, hôn Kiều An Hảo càng ngày càng sâu, ngay cả bàn tay cũng bắt đầu xé bỏ
quần áo của cô.