Lục Cẩn Niên đứng ở cửa sổ hành lang bệnh viện, nhìn khoảng không tối đen nơi
bầu trời đêm bên ngoài khung cửa. Trầm ngâm một hồi, anh nhớ tới vết thương
trên trán Kiều An Hảo tuy không nghiêm trọng nhưng lại ở phần mặt, bèn lấy
điện thoại ra gọi cho trợ lý.
Trợ lý ở nội thành nhận được điện thoại của Lục Cẩn Niên, chưa đến nửa tiếng
đồng hồ đã chạy tới, cầm một bình thuốc nhỏ đưa cho Lục Cẩn Niên: “Ông Lục,
thuốc này đã hết, chỉ còn lại mỗi một lọ. Nếu anh đưa cho cô Kiều, thì khi bản
thân bị thương sẽ không có mà dùng.”
Thuốc đó là khi Lục Cẩn Niên đi Vân Nam quay phim mấy năm trước, vô tình gặp
một lão trung y, mua được ba chai thuốc mỡ trị sẹo gia truyền của ông ấy. Thời
gian đó anh hay phải đi quay, khó tránh khỏi thương tích đầy mình. Bất kể vết
thương có nặng hơn, thì chỉ cần bôi thuốc này lên sẽ không để lại sẹo.
Lục Cẩn Niên nghe trợ lý nói, mặt mày không nhúc nhích, chỉ nhận lấy thuốc mỡ,
nhét vào trong túi mình, nhàn nhạt bảo: “Khi có cơ hội, đi Vân Nam, tìm lão
trung y mua một ít.”
Trợ lý giần giật khóe môi, không nói gì, nhưng suy nghĩ trong bụng: Chỉ gặp
được lão trung y một lần, giờ đã trôi qua nhiều năm thì biết đi nơi nào tìm
người mua thuốc chứ?
–
Kiều An Hảo kiểm tra xong đã là chín giờ tối, kết quả kiểm tra không có gì
đáng ngại, vết thương trên trán cũng đã được bác sĩ tiệt trùng bằng oxy già,
có thể do lúc té bị rách mất miếng da nhỏ.
Mặc dù bác sĩ nói không có việc gì, Lục Cẩn Niên vẫn bắt Kiều An Hảo cho xem
các mục kiểm tra một lần, xác nhận không có việc gì, mới trả phiếu khám lại
cho Kiều An Hảo, xoay người đi ra khỏi bệnh viện. Kiều An Hảo nhét phiếu vào
trong túi, rồi nhanh chóng đuổi theo.
–
Lục Cẩn Niên không đưa Kiều An Hảo quay về đoàn phim, mà đi diễn đàn của Lê
Quý Đôn Cẩm Tú Viên. Anh chạy xe một mạch đến cửa biệt thự rồi mới dừng xe.
Má Trần dường như nghe thấy có tiếng động, xe còn chưa dừng hẳn, bà liền chạy
ra.
Kiều An Hảo tháo dây an toàn, xuống xe, chào hỏi má Trần một tiếng. Cửa sổ chỗ
ghế phụ hạ xuống, Lục Cẩn Niên móc bình thuốc kia từ trong túi ra, giao cho
Kiều An Hảo qua ô cửa, sau đó nhìn lướt qua vết thương trên trán cô, nhẹ nhàng
nói: “Có thể chống sẹo.”
Kiều An Hảo không đưa tay ra nhận, thuận miệng nói: “Bác sĩ bảo sẽ không lưu
sẹo…”
Một lọ thuốc mỡ cũng muốn từ chối anh? Lục Cẩn Niên xụ mặt, ngắt lời Kiều An
Hảo: “Nếu lưu lại sẹo, ai chịu trách nhiệm? Cô Kiều, cô đừng quên, cô là diễn
viên, phải dựa vào gương mặt này. Mặt sẹo sẽ ô nhiễm mắt người xem. Phiền cô
có chút tinh thần chuyên nghiệp đi!”