Lục Cẩn Niên với khuôn mặt lạnh lùng không nói một lời.
Đạo diễn lúc này mới vội vàng khiển trách nặng Lâm Thi Ý đôi câu: “Lâm Thi Ý,
cô tốt nhất chỉnh tâm trạng đi, tí nữa còn quay lại nữa!”
Sau đó, không chờ Lâm Thi Ý mở miệng, liền thúc giục mấy nhân viên công tác
xung quanh: “Mấy người còn đứng ngây đó làm gì, chuẩn bị cảnh quay kế nhanh
lên!”
Cảnh tiếp theo vẫn quay trong quán cà phê, là cảnh quay của Trình Dạng và phản
diện nam số 3.
Tống Tương Tư và Kiều An Hảo đợi lát nữa vẫn còn cảnh quay, bởi vì cảnh vừa
rồi quay hơi lâu. Kiều An Hảo đến giờ vẫn chưa được giải tỏa, bèn tranh thủ
lúc rảnh chạy vào phòng toilet. Còn Tống Tương Tư từ tốn cầm lấy chai nước
suối trợ lý đưa, đi tới chỗ Lục Cẩn Niên đang đứng.
Lục Cẩn Niên chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua Tống Tương Tư đứng bên cạnh, không có
ý nói chuyện, rồi hướng tầm mắt quay về trường quay.
Tống Tương Tư nâng chai nước, nhìn theo hướng Lục Cẩn Niên đến cảnh diễn cách
đó không xa, sau đó hơi áp sát đầu về phía Lục Cẩn Niên, thấp giọng nói: “Lục
đại ảnh đế, vừa nãy không phải anh đi rồi sao? Sao lại trở về rồi?”
Lục Cẩn Niên vô cảm, khẽ dịch người sang một bên.
Tống Tương Tư cũng dịch người theo, tiếp tục thấp giọng lắng nhắng trước mặt
Lục Cẩn Niên: “Anh đặc biệt ở lại làm thêm giờ sao?”
Lục Cẩn Niên mắt điếc tai ngơ như không nghe thấy Tống Tương Tư nói nhảm, duy
trì tư thế quan sát trường quay.
Tống Tương Tư nhàm chán nhún vai, không thèm nói chuyện với Lục Cẩn Niên nữa,
chỉ nhìn xung quanh một lượt, D༯i༯e༯n༯D༯a༯n༯L༯e༯Q༯u༯y༯D༯o༯n༯ sau đó thấy Kiều
An Hảo và Triệu Manh từ toilet quay lại, liền mở miệng: “Em tới rồi.”
Lục Cẩn Niên đương nhiên biết “Em” trong miệng Tống Tương Tư là chỉ Kiều An
Hảo, mặt không nhúc nhích, nhưng khóe mắt quét một bên.
Tống Tương Tư thấy bộ dạng Lục Cẩn Niên bình tĩnh, thuận miệng phun ra câu
“Làm bộ”, sau đó liếc thấy cái ghế ngồi nghỉ bên cạnh Lục Cẩn Niên, rồi như
sáng tỏ, cô cười bí hiểm, liền “Chậc chậc chậc” vài tiếng, ghé sát bên Lục Cẩn
Niên, dùng tầng số âm chỉ hai người nghe được, thì thầm: “Anh biết cái ghế
nghỉ bên cạnh là của ai sao?”
Lục Cẩn Niên mặt không đổi.
Tống Tương Tư tiếp tục hỏi: “Anh cố tình đứng đây à?”
Lục Cẩn Niên vẫn bình tĩnh.
Tống Tương Tư “à” một tiếng, trực tiếp không nhanh không chậm vạch lớp ngụy
trang của Lục Cẩn Niên: “Anh thiệt tưởng tôi không biết, bởi vì đó là vị trí
của Kiều An Hảo vị trí, nên anh mới đứng ở chỗ này sao?”
–
Kiều An Hảo đi nửa đường, mới phát hiện Lục Cẩn Niên đứng cạnh ở chỗ ghế nghỉ
của mình,cô vô thức rảo bước chậm lại.