Điện thoại nhanh chóng được tiếp nhận, Kiều An Hảo nghe được bên trong truyền
đến giọng nói có phần to hơn bình thường của Tống Tương Tư: “Kiều An Hảo? Sao
vậy?”
Ở đầu dây bên này Kiều An Hảo cong môi cười cười, thành khẩn nói một tiếng cảm
ơn với Tống Tương Tư: “Chị Tương Tư, tôi thấy chị đăng trạng thái, cám ơn chị
đã giúp đỡ tôi.”
“Thật ra thì cô không cần cảm ơn tôi, cô nên cảm ơn…” Tống Tương Tư mới nói
tới đây, thì thấy ánh mắt Lục Cẩn Niên mang theo vài phần cảnh cáo nhìn về
phía mình, vì vậy cười híp mắt nhanh chóng đổi đề tài nói với Kiều An Hảo:
“Kiều An Hảo, cô không cần khách khí như thế, chút chuyện nhỏ này, chỉ cần
nhấc tay một cái là xong.”
Mặc dù câu nói trước của Tống Tương Tư lấp lửng, nói đến một nửa thì ngừng
lại, nhưng Kiều An Hảo vẫn nghe rất rõ ràng, lời của Tống Tương Tư có nghĩa là
có người tìm cô ấy nhờ giúp đỡ giải vây cho cô sao?
Kiều An Hảo hảo đè xuống nghi ngờ trong lòng, giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng nói
vào điện thoại di động: “Chị Tương Tư, lần này làm phiền chị rồi, nếu không
nhờ chị, tôi không biết phải làm thế nào, nếu có thời gian, tôi mời chị ăn cơm
nhé”
“Được.” Ngược lại Tống Tương Tư không hề nói thêm, thoải mái đồng ý.
“Vậy tôi sắp xếp thời gian rồi sẽ báo chị biết.”
Ở đầu dây bên kia Tống Tương Tư còn nói ‘Được’, trước khi cúp điện thoại, Kiều
An Hảo không quên nói một tiếng với Tống Tương Tư: “Cảm ơn.”
–
Tống Tương Tư cúp điện thoại, mới quay đầu, liếc mắt nhìn Lục Cẩn Niên ngồi ở
một bên, sau đó biết rõ người đàn ông này vì muốn tốt cho Kiều An Hảo mới ở
lại nghe cô gọi điện thoại, cố tình giả ngốc mở miệng hỏi một câu: “Lục ảnh
đế, sao anh còn chưa đi?”
Lục Cẩn Niên căn bản không để ý tới sự châm biếm của Tống Tương Tư, giọng nói
rõ ràng, hỏi một câu: “Cô ấy… Thế nào rồi?”
Trong nháy mắt vẻ mặt Tống Tương Tư suy sụp: “Không được tốt lắm, nghe giọng
điệu, giống như đang khóc…”
Lục Cẩn Niên chợt nhíu mày lại, hai tay vốn đang buông xuôi bên người, trong
nháy mắt nắm lại thành quyền, quay đầu nhìn chằm chằm Tống Tương Tư, lặp lại
một chữ: “Khóc?”
Tống Tương Tư thấy biểu hiện Lục Cẩn Niên mãnh liệt như gặp kẻ địch, nhất thời
không nhịn được phá lên cười ha ha, thấy ánh mắt Lục Cẩn Niên như muốn giết
người ngay tức khắc, Tống Tương Tư mới miễn cưỡng ngưng cười, mở miệng nói
xong còn mỉm cười: “Thấy anh sốt ruột nên lừa anh thôi, nghe giọng của cô ấy
có vẻ không tệ, hẳn là không có chuyện gì…”
Tống Tương Tư còn chưa nói hết lời, trong nháy mắt Lục Cẩn Niên trở mặt, gương
mặt u ám ném một câu: “Đồ thần kinh!”
Sau đó giơ tay, dùng sức mở cửa xe, xuống xe.
Ngoài xe, quản lý của Tống Tương Tư và trợ lý thấy Lục Cẩn Niên, lập tức cung
kính chào một tiếng: “Ông Lục.”
Lục Cẩn Niên như là không hề nghe thấy, tức giận đầy mình, sải bước đi nghênh
ngang.
Nhưng mà, nhìn xuyên qua bóng lưng của anh, cũng có thể cảm thấy rõ ràng lúc
anh nghe thấy Kiều An Hảo khóc, cơ thể trở nên căng thẳng bây giờ đã buông
lỏng.