Lục Cẩn Niên vẫn giữ biểu cảm lạnh nhạt bình tĩnh, chờ nhân viên trang điểm
chỉnh trang lại cho mình, anh như đã đưa ra được quyết định cho một chủ ý,
quay sang đạo diễn bên cạnh nói: “Cảnh hôn lát nữa, không cần hôn giả.”
Âm thanh của anh nghe như không có cảm xúc gì đặc biệt, cũng không cao lắm,
nhưng vẫn rơi vào tai một đám nhân viên và diễn viên của đoàn làm phim đứng
cách đó không xa, bọn họ còn đang trưng ra vẻ mặt buồn bực vì anh liên tục NG
trong nháy mắt trở nên sửng sốt vì lời nói của anh.
Cảnh hôn lát nữa, không cần hôn giả … Đây là ý gì? Không phải từ trước đến giờ
anh không bao giờ diễn cảnh hôn thật hay sao?
Sâu trong đáy lòng mọi người đều lờ mờ đoán ra được đáp án nhưng không ai dám
tin tưởng vào nó, tất cả đều anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó đồng loạt đem
tầm mắt đặt trên người Lục Cẩn Niên và đạo diễn.
Đạo diễn rõ ràng nghe được ý tứ dien dan lqd rành mạch trong lời nói của anh,
nhưng cuối cùng cũng cảm thấy vô cùng khó tin.
Hôn thật đối với Lục Cẩn Niên mà nói, từ trước đến giờ đều vô cùng khó xảy ra,
phải biết rằng từng có một nhà sản xuất mãnh liệt yêu cầu anh thực hiện hôn
thật,ai nào mà coppy không xin phép thì đều bị não tàn hết kết quả Lục Cẩn
Niên vẫn cố chấp làm theo ý mình như cũ sau đó hủy bỏ hợp đồng với ông ta,
cuối cùng còn bị kiện cáo, bồi thường rất nhiều vì đơn phương chấm dứt hợp
đồng trái pháp luật.
Vì lẽ đó nên đạo diễn từ chối hơn nữa ngày, xong vẫn cố ý hỏi lại anh để khẳng
định chắc chắn: “Ông Lục, lời này của ông là có ý gì?”
Lục Cẩn Niên nhìn không chớp mắt về phía trước, từ đầu đến cuối đều không mở
miệng nói chuyện, vẫn đợi nhân viên trang điểm chỉnh sửa lại kiểu tóc cho anh,
mới đứng lên, nhìn lướt qua về phía đạo diễn, âm thanh trong trẻo nhưng lạnh
lùng trả lời đạo diễn đúng trọng tâm vấn đề: “Cảnh quay lát nữa, để cho hôn
thật.”
Sau đó liền quay đầu, nhàn nhã liếc mắt một cái sang trợ lý ở bên cạnh, trực
tiếp buông một câu: “Tôi đi toilet.”, sau đó ung dung bước đi.
Tống Tương Tư vừa thong dong tao nhã ngồi nghỉ ngơi ở trên ghế, vừa xem cảnh
diễn của Kiều An Hảo và Lục Cẩn Niên, đang cầm chai nước khoáng để uống nước
thì đột nhiên nghe được mấy chữ Lục Cẩn Niên vừa thốt ra, liền câu lên một nụ
cười không thể che giấu, nước theo đó chảy vào trong mũi, sau đó lại vì quá
nhiều nước mà không kiềm được phun hết trên mặt đất rồi kịch liệt ho khan,
trong lòng lại không nhịn được khinh thường: Lục Ảnh đế rõ ràng muốn ăn đậu hủ
của người khác, thế mà lại bày ra bộ dáng như kiểu mình rất mệt mỏi vì phải ăn
quá nhiều.
Tiếng ho khan của Tống Tương Tư làm Lục Cẩn Niên hơi quay đầu một chút, vừa
lúc này, Tống Tương Tư cũng ngẩng đầu, nhìn về phía anh, lúc tầm mắt hai người
tiếp xúc nhau, Tống Tương Tư dù ho khan vô cùng khó nhọc vẫn không quên ném
lại cho anh một ánh mắt trêu tức.
Lục Cẩn Niên nhìn thấy ánh mắt kia, mặt mày lại càng trầm lặng, trực tiếp quay
đầu, bước chân rời đi dường như cũng nhanh hơn.
Lục Cẩn Niên thế nhưng lại đồng ý hôn thật, điều này đối với, đạo diễn mà nói,
là một chuyện vô cùng đáng mừng, phải biết rằng, tin tức này truyền ra ngoài,
chắc chắn sẽ gây chấn động rất lớn.
Cho nên đạo diễn vừa lĩnh hội được tin tức này, liền trực tiếp chạy đến trước
mặt Kiều An Hảo đang ngồi chỉnh lại trang điểm, căn bản không phải để hỏi ý
của Kiều An Hảo xem có chấp nhận hôn thật hay không, mà bộ dáng giống như đem
chuyện tốt đến với cô: “Tiểu Kiều, nói cho cô biết nhé, cảnh hôn của cô và Lục
Ảnh đế lát nữa, sẽ chuyển thành hôn thật.”