Hỗn Nguyên Võ Tôn – Chương 634: Câu đố của Lặc Lôi: Qua Bưu! – Botruyen

Hỗn Nguyên Võ Tôn - Chương 634: Câu đố của Lặc Lôi: Qua Bưu!

“Càn khôn tạo hóa thuật! Lạc nhật tam liên xạ!” Diệp Phong vẫn thản nhiên, lấy Tru Thần cung từ nguyên trạc ra, dây cung lập tức xuất hiện năng lượng do Lạc nhật thần tiễn hình thành.

Càn khôn tạo hóa thuật tuy chỉ là một môn địa giai thánh kỹ nhưng có thể biến mọi công kích thành ba lần, hơn nữa uy lực mỗi phần đều ngang với công kích đầu tiên. Nói đơn giản là nó có thể phục chế thêm hai luồng công kích nữa.

Tuy môn địa giai thánh kỹ này chỉ hiệu quả với kỹ năng dưới thiên giai, có nghĩa là thiên giai thật sự không coi môn thánh kỹ này ra gì. Uy lực thật sự của thiên giai thánh kỹ vượt xa địa giai tầm thường, chứ không chỉ ba lần. Với Diệp Phong, hiện tại tu vi của gã chỉ là hư giai, Tru thần tiễn tuy uy lực hùng hậu nhưng không thể đạt đến mức thiên giai thánh kỹ. Quan trọng nhất, uy lực lớn nhất của Tru thần tiễn là đến từ Tru Thần cung đúc bằng tiên thiên kim nguyên, có thể tăng hiệu quả cho kim nguyên năng lượng.

Hiệu quả phục chế công kích của Càn khôn tạo hóa thuật cực kỳ phát huy với Tru thần tiễn có đẳng cấp công kích không quá cao. Hai loại thủ đoạn này kết hợp, tuy không bằng uy lực của thiên giai cường giả thi triển nhưng đối phó địa vu thì có thừa.

Dây cung trên tay Diệp Phong khẽ phựt, ba mũi Lạc nhật thần tiễn giống hệt nhau vút ra, trong sát na đến sát Qua Bưu. Lúc đó hắn chỉ còn không đầy một trăm thước là thoát khỏi mê trận.

Một trăm thước với địa giai Vu võ như Qua Bưu không đáng gì, cơ hồ không đến nửa giây. Nhưng hiện tại hắn không thể thoát được quãng đường đào thoát sau cùng này. Hắn cảm thụ ba luồng sát cơ cực kỳ lăng lệ từ sau lưng, nếu xung phá mê trận thì sẽ bị sát cơ đó đánh tan thành bột trong tích tắc.

“Đáng ghét!” Qua Bưu gầm lên, hơi dừng tấm thân trọng thương lại, đồng thời nhục thân vang lên tiếng xương cốt tanh tách, lớn gấp mấy lần, gân và mạch máu nổi lên như những con rắn bò ngoằn ngoèo, cực kỳ đáng sợ. Sức mạnh của phòng ngự Thần thông thuật lan khắp toàn thân, lướt ngang cực nhanh, định tránh khỏi ba mũi thần tiễn kinh nhân của Diệp Phong.

“Tật!” Ba mũi Lạc nhật thần tiễn đột nhiên tăng tốc, vói thế sét đánh không kịp bưng tai trúng vào hắn.

“A!” Qua Bưu lập tức thét lên động trời, toàn thân chìm trong kim quang chói lòa. Lạc nhật thần tiễn bạo phát lực sát thương khủng khiếp, như cuồng bạo bạo vũ trùm lên thân thể hắn, ba mũi Lạc nhật thần tiễn ngang với gấp ba lần uy lực một mũi Lạc nhật thần tiễn. Dù chỉ là một mũi thì Qua Bưu hiện tại cũng khó ứng phó nổi, nói gì đến gấp ba lần.

“Ầm ầm ầm!” Không gian ở vị trí hắn đứng rung lên kịch liệt, rồi năng lượng tan đi, lộ ra cảnh tượng sau chót.

Hạ thân Qua Bưu bị đánh tan nát, còn thượng thân thì hai tay cũng xương thịt rời nhau, lộ rõ xương trắng và máu đỏ đầm đìa. Ngực hắn còn một vết lõm vào trí mạng, ngay cả thở cũng cực kỳ khó khăn. Hắn chỉ còn đầu là hoàn chỉnh, chỉ bị mấy vết thương không đáng kể.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, hắn dùng tứ chi bảo vệ chặt chẽ cái đầu cực kỳ quan trọng với Vu võ nên mới giữ được tính mạng trong tru thần phong bạo.

Diệp Phong khẽ giậm chân, lướt đến phía trên đích Qua Bưu đangthoi thóp, nhìn thân thể quằn quại bằng ánh mắt lạnh lẽo.

“Đừng… đừng… giết ta.” Qua Bưu đau đớn đến độ nói cũng không rõ, sinh mệnh lực đang nhanh chóng tan đi. Dù Diệp Phong không ra tay, hắn cũng sống được lâu nữa, trừ phi có người khác tha tu luyện nguyên nguyên lực dồn sang thì may ra hắn mới giữ được mạng.

“Ta… ta tình nguyện… giao tinh huyết…” Hắn chật vật nói xong thì cúi đầu phục xuống, không thể động đậy.

“Giờ mới nguyện ý giao tinh huyết thì muộn rồi.” Diệp Phong giơ tay ấn mạnh vào đầu hắn.

Mẫn diệt hư không!

Tay gã rung lên, đầu Qua Bưu lập tức hóa thành một mớ nát bét, lỗ đen cỡ nhỏ xuất hiện giữa lòng tay hút nửa người Qua Bưu vào rồi mới từ từ khép lại.

Lúc trước thân thể Qua Bưu chỉ hơi trọng thương, che giấu một chút là Thánh điện thiên thánh khẳng định không thấy sơ hở. Nhưng hiện giờ hắn không còn ra hình người, dù thật sự giao tinh huyết, hoàn toàn thần phục Diệp Phong thì cũng không giấu được Thánh điện. Qua Bưu không còn tác dụng che giấu thân phận giúp gã nữa thì gã cần gì một kẻ sắp chết?

“Để loại tiểu nhân phản phúc vô thường như ngươi cạnh mình chỉ tổ họa hại.” Diệp Phong lạnh lùng nói, xòe tay dùng phương pháp lấy tinh huyết theo truyền thừa của Vu võ, hút hết máu từ thân thể tàn dư của Qua Bưu lên không. Lần này máu được gã khống chế, liên tục co lại, sau cùng chỉ còn một giọt, là tinh huyết của chính Qua Bưu.

Tuy gã đã lấy được tinh huyết giải chú, Qua Bưu đích xác không cần giở thủ đoạn khiến gã hoài nghi nhưng cẩn thận một chút không thừa. Hiện tại gã có hai phương pháp để giải chú cho sư phụ, coi như vạn vô nhất thất.

“Vu võ chắc bắt đầu hành động rồi.” Giải quyết Qua Bưu xong, sự tình vẫn chưa kết thúc, gã xử lý thi thể hắn rồi cho vào nguyên trạc làm chứng cứ trao cho Vu võ nhất tộc.

Lấy mạng Qua Bưu đổi lấy hai phần mười hồn thạch của Vu võ nhất tộc thu hoạch từ Thánh điện thì gã tất nhiên không bỏ qua.

“Nên đi thôi, khi Thánh điện thiên thánh đến tất nhiên sẽ phát giác, khi đó có thể ta và bọn Thẩm Lan sẽ bị truy kích.” Gã trầm ngâm một chút rồi lẩm bẩm: “Cũng may phần lớn tinh lực Thánh điện bị Vu võ nhất tộc cầm chân, nhất thời không phát hiện ta có gì khác thường. Chỉ cần dẫn bọn Thẩm Lan rời khỏi Thánh điện trước khi Vu võ nhất tộc rời đi là an toàn.”

Gã trảm sát Qua Bưu không mất nhiều thời gian, còn đủ để thực hiện tiếp bước thứ hai.

“Đi.” Gã phá mê trận, dùng hỗn nguyên lực che giấu khí tức lao đến chỗ chứa hồn thạch.

o

Oo

Ở một trí rất kín đáo trong Thánh điện, bên một công trình xám trắng.

Lặc Lôi đang hung hãn trừng mắt nhìn hai thánh điện địa giai, chung quanh là mấy thi thể là các hư giai bảo vệ nơi này. Kho hồn thạch trọng yếu thế này thường có một thiên giai tọa trấn, bất quá hiện tại Thánh điện thiên giai đều bị Vu võ cầm chân, không biết chỗ này xảy ra chuyện gì. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

“Các ngươi có nói cách mở phòng ngự trận này không.” Lặc Lôi giậm chân, sóng chân hung mãnh tràn đến hai địa giai khiến họ thổ huyết.

Cả hai đã bị Lặc Lôi chế trụ nhưng dù y uy bức lợi dụ thế nào họ cũng không hé răng nửa câu. Thánh điện giao cho hai địa giai quản lý chỗ quan trọng thế này, hiện nhiên họ đều là phần tử trung kiên.

Quanh chỗ cất hồn thạch có một phòng ngự trận thế cực kỳ chắc chắn. Thực lực của Lặc Lôi cũng không thể phá được lớp phòng ngự này ngay. Quan trọng là khi y công kích phòng ngự trận thế thì thanh thế sẽ kinh động các thiên giai của Thánh điện. Tuy năm thiên vu cầm chân chín thiên giai không thành vấn đề nhưng nếu Thánh điện biết kho chứa hồn thạch bị công kích tất sẽ bất chấp tất cả đến cứu viện. Lúc đó năm thiên vu khó lòng ngăn được toàn bộ thiên thánh.

Lặc Lôi vẫn hy vọng có thể dùng cách thông thường phá được phòng ngự trận thế để lấy hồn thạch.

“Mẹ nó chứ, các ngươi không nói, có tin lão tử thịt các ngươi không.” Lòng kiên nhẫn của Lặc Lôi dần bị mài mòn hết, khí thế lộ rõ sát ý lăng lệ.

“Dù các ngươi không nói ra phương pháp mở trận thì lão tử cũng có cách, dù phải dụng lực mở ra thì lão tử cũng mở được.” Lặc Lôi gầm lên.

“Hừ, có bản lĩnh thì man tử ngươi cứ thử xem, e là chưa phá khai phòng ngự trận thì các vị thiên thánh đại nhân đã phát giác động tĩnh ở đây.” Lần này, một địa giai đã lên tiếng, y hiểu rõ tình thế nên không hề e dè.

“Biết thì sao? Lẽ nào lão tử sợ bọn rùa đen Thánh điện.” Lặc Lôi vung chân đá bay địa giai đó đập vào phòng ngự trận, dấy lên một vòng gợn sóng nhưng không hề rung rinh.

Địa giai đó cũng có cốt khí, thổ ra một ngụm máu thì cười thảm, lạnh lùng nói: “Ngươi không sợ Thánh điện, có gan thì cứ giết hai chúng ta rồi phá trận thử xem nào. Ngươi dám không?”

Họ biết sa vào tay Lặc Lôi khó tránh khỏi cái chết, nếu giữ được hồn thạch, họ sẽ là công thần, thân nhân tộc nhân nhất định được Thánh điện đền bù chiếu cố. Đằng nào cũng chết, hà tất phải chết như phản đồ?

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.