“Chúng đến vì Qua Bưu hả?” Hai thiên thánh hỏi nghiêm túc, có tín lệnh chứng tỏ Diệp Phong không nói bừa, Thánh điện thật sự gặp nguy cơ.
“Có thể… việc này Diệp Phong không thể khẳng định với lưỡng vị đại nhân.” Diệp Phong lắc đầu tiếc rẻ rồi nói: “Nhưng hành động rình rang lần này của Vu ma thì ý đồ của chúng không đơn giản là giết Qua Bưu.”
“Hà huống hiện giờ sáu thiên vu đang đấu với bảy vị thiên thánh đại nhân, chúng đang chiếm thượng phong. Chỉ cần lưỡng vị đại nhân đến kịp, tin rằng sẽ chế trụ được Vu ma thiên vu. Không còn thiên vu uy hiếp, dù đối phương phát hiện mê trận cũng không dễ dàng lấy mạng Qua Bưu được.” Gã phân tích rất hợp lý.
Chín thiên thánh tuy không thể hình thành hai tổ ngũ hành chiến trận nhưng cầm chân sáu thiên vu thì không thành vấn đề. Qua Bưu cũng là địa giai Vu võ, muốn giết hắn cần nhiều địa giai Vu võ phối hợp mới có cơ hội.
“Không sai.” Hai thiên thánh vốn còn lo cho an toàn của Qua Bưu, nghe giải thích thì yên tâm ngay. Hơn nữa, so với tính mạng Qua Bưu, cơ nghiệp Thánh điện hiển nhiên quan trọng hơn.
“Hà huống Diệp Phong có thể thay lưỡng vị đại nhân trấn thủ ở đây, trừ phi đối thủ là thiên vu, bằng không Qua Bưu tuyệt không bị Vu ma nào giết chết.” Diệp Phong đầy tự tin.
Lưỡng vị thiên thánh hiểu rõ thực lực của gã, tuy còn cách xa thiên giai nhưng đủ chống lại mấy địa vu, có gã bảo vệ, Qua Bưu coi như được an toàn. Nếu Vu ma thiên giai xuất hiện tại đây thì không thể trách gã việc Qua Bưu bị giết mà là thiên thánh như họ thất chức.
“Được, bọn lão phu sẽ lập tức đến tăng viện cho Thánh điện đại quân, ngươi ở lại lo cho an toàn của Qua Bưu.” Hai thiên thánh không có thời gian suy nghĩ, lập tức rời mê trận đến khi vực giao chiến.
“Ha ha! Mỗ chỉ đảm bảo Qua Bưu không chết trong tay Vu ma chứ không đảm bảo hắn không chết trong tay ta.” Thấy lưỡng vị thiên thánh đi khỏi, gã nở nụ cười lạnh băng. Nguồn: https://truyenfull.net
Qua Bưu đang ở trong điện, không biết bên ngoài biến hóa vô cùng, chỉ thấy khí tức lưỡng vị thiên thánh tan biến rất nhanh rồi Diệp Phong đi vào.
“À, ngươi lâu quá không đến, ta còn tưởng ngươi tiếc hồn thạch nên không chấp nhận giao dịch.” Qua Bưu thấy gã đến, chỉ nở nụ cười lạnh trào phúng.
Thời gian gần đây vì tìm phú nhiêu hồn khoáng nên gã không đến cung cấp hồn thạch cho Qua Bưu, dĩ nhiên hắn rất không vừa lòng. Bất quá hắn chưa truyền thụ Thần thông thuật gì cho Diệp Phong, coi như ăn không hai trăm khối hồn thạch mà không tổn thất gì.
“Ha ha, gần đây mỗ bận rộn nên không đến bái phỏng các hạ, mong được bỏ quá.” Diệp Phong mỉm cười, ra vẻ vô hại, từ từ đến gần Qua Bưu.
Hắn không để ý, chỉ hỏi khẽ: “Lưỡng vị thiên thánh sao lịa rời đi? Lẽ nào Thánh điện phát sinh việc gì quan trọng lắm hả?”
Thông thường, lưỡng vị thiên thánh bảo vệ ở đây không dễ dàng bỏ đi, dù thỉnh thoảng quay lại Thánh điện thì họ cũng cho hắn biết. Lần này họ đi vội vàng khiến hắn lấy làm lạ.
“Thánh điện xác thật phát sinh đại sự…” Nụ cười của gã càng rõ, càng quỷ dị. Gã từng bước lại gần Qua Bưu. Gã đợi giây phút này lâu lắm rồi, không xuất thủ thì thôi, xuất thủ thì phải như sấm sét, tuyệt đối không cho hắn cơ hội thoát thân.
“Việc gì?” Hắn thoáng nhận ra có chuyện không ổn, nhưng không cho rằng Diệp Phong sẽ gây bất lợi cho mình, nên tuy cảnh giác nhưng không quá để tâm.
“Vu võ tộc nhân đang dốc toàn lực tiến công Thánh điện!” Diệp Phong bình thản nói.
“Cái gì!” Qua Bưu hãi hùng nhảy lên, suýt nữa rớt phịch xuống đất, sắc mặt nhợt đi, giọng nói run rẩy cơ hồ gầm khe khẽ: “Không thể nào. Vu võ tộc sao lại có thực lực xâm phạm Thánh điện! Họ… họ không thể đánh vào đây.”
“Vu võ tộc xuất động sáu thiên vu.” Lời Diệp Phong khiến Qua Bưu như sa xuống hố băng. Sáu thiên vu cơ hồ là tuyệt đại bộ phận lực lượng thiên giai của Vu võ nhất tộc.
“Bất quá Thánh điện còn chín thiên thánh, tin rằng thiên vu của đối phương không có cơ hội tìm đến đây.” Diệp Phong bổ sung một câu, Qua Bưu lập tức thở phào. Hắn sợ nhất là thiên vu vì địa vu cường giả khó lòng lấy được mạng hắn.
Gã chờ đợi giây phút hắn lơi lỏng này, giây phút hắn sau khi hoảng sợ sẽ giảm ý thức cảnh giác với gã xuống mức thấp nhất. Lúc này Qua Bưu chỉ nghĩ đến việc làm cách trốn chạy khỏi nguy cơ lần này, không để bị Vu võ tộc truy sát, Diệp Phong ở gần trong gang tấc nhưng không được hắn trọng thị đúng mức.
Hai người rất gần nhau, chính là cơ hội tốt để xuất thủ.
“Qua Bưu, chịu chết đi.” Khí tức của Diệp Phong cao vọt lên, chân nguyên bàng bạc đếnm ức kinh nhân từ thể nọi gã rực cháy rồi nổ vang. Lục đảo mà thạch điện tọa lực rung chuyển, bề mặt nền thạch điện nứt nẻ như mạng nhện, thuận theo tường lan lên tận đỉnh điện.
“Mẫn diệt hư không!” Diệp Phong xuất thủ là dốc toàn lực, sử dụng luôn thiên giai thánh kỹ mới học được không lâu.
Chát. Nhục thân của Qua Bưu bị quyền đầu của Diệp Phong đánh trúng, không gian hắc động nhanh chóng hình thành, theo sát ngọn quyền của gã. Lực phá hoại do hư không tan nát hình thành hút hết mọi vật chất và năng lượng vào lỗ đen, thân thể Qua Bưu cũng không ngoại lệ.
“Khốn kiếp!” Qua Bưu gầm lên, không sao ngờ Diệp Phong đột nhiên bừng lên sát cơ, xuất thủ cực kỳ hung hãn, chỉ lực đạo xuất quyền cũng khiến xương cốt hắn tan nát ở điểm bị đánh trúng, thụ thương trong khoảnh khắc. Lỗ đen uy lực vô cùng đó còn hút cả thân thể hắn, cơ hồ muốn cuốn vào khe nứt hư không.
Chát, chát… Qua Bưu kiệt tận toàn lực cũng chỉ giữ được phần thân thể chủ yếu không bị hư không nuốt mất, một tay và một chân bị phân giải thành hư vô, không còn tung tích. Lỗ đen lúc đó đã uống đủ thiên địa linh lực, khe hở nhanh chóng khép lại, lực hút cũng tan đi.
“Ầm!” Qua Bưu còn đang giãy giụa bắn vào bức tường thạch điện, đập thủng một lỗ. Hắn không nghĩ ngợi gì, thậm chí không hỏi vì sao Diệp Phong muốn giết mình, giậm chân, thân hình như mũi tên rời dây cung định thoát khỏi cự ly công kích của Diệp Phong.
“Tru thần lĩnh vực!” đã chuẩn bị trước, tuy uy lực Mẫn diệt hư không cao cường nhưng gã chỉ có hư giai tu vi, không thể hoàn toàn phát huy được uy lực của thánh kỹ. Gã không mong có thể giết Qua Bưu ngay nên Mẫn diệt hư không vừa thi triển xong là lại phát động chướng ngại tiễn khí phong tỏa hắn.
Gã hiện tại tứ nguyên hợp nhất, năng lượng có thuộc tính khác nhau vận chuyển trơn tru, Qua Bưu chưa kịp kéo giãn cự ly đã bị tiễn khí phong bạo bao lấy.
“Cái gì!” Qua Bưu lại không kịp trở tay, va mạnh vào chướng ngại tiễn khí, da thịt toàn thân bị cắt nát, bị thương càng nặng hơn. Hắn cuống lên, không vận nổi năng lượng, bị tiễn khí hất văng trở lại, đập đánh bịch xuống đất.
“Ngươi tưởng mình chạy được sao?” Giọng Diệp Phong lạnh lùng vang lên tai.
“Vì sao! Sao ngươi lại xuất thủ với ta. Ngươi không sợ Thánh điện trách phạt hả?” Qua Bưu méo mó mặt mày vì đau đớn gầm lên bất cam: “Ngươi cũng biết tầm quan trọng của ta với Thánh điện, nếu ngươi giết ta, Thánh điện nhất định không bỏ qua.”
“Ta dám giết ngươi thì tất nhiên sợ gì Thánh điện.” Qua Bưu hiện tại đã thành con mồi đợi giết, Diệp Phong không vội động thủ. Hắn mất một tay một chân, một nửa lồng ngực trọng thương, căn bản không có sức thoát khỏi tru thần lĩnh vực.
“Nhưng giết ta thì ngươi được lợi gì?” Qua Bưu mắt đỏ lên, giận dữ gầm vang.
“Lợi? Ta cần tinh huyết và tính mệnh ngươi.” Diệp Phong lạnh lùng, thổ nguyên năng lượng hồn hậu nhanh chóng tụ trên quyền đầu, thêm một chiêu Mẫn diệt hư không, Qua Bưu khẳng định sẽ bị mất mạng.
“Đợi đã.” Qua Bưu kinh hãi, vội hét to.
“Còn di ngôn gì không?” Diệp Phong chậm lại, muốn nghe xem hắn định nói gì.
“Ngươi cần tinh huyết và tính mệnh ta để giải vu thuật Thần thông chú?” Qua Bưu thân là Vu võ, hiểu rõ tác dụng của hai thứ đó.
“Không sai!” Diệp Phong không giấu: “Coi như ngươi tự làm tự chịu, không phải vì ngươi khiến sư phụ ta trúng Sinh mệnh điêu linh thì ta hà tất mạo hiểm đến giết ngươi. Tất cả đều do ngươi tự gây ra.”
Diệp Phong nói xong lại định động thủ.
Qua Bưu thét lên: “Muốn giải Sinh mệnh điêu linh, vị tất cần lấy mạng ta, ta có cách giải chú.”