Một tay xách Bạch Thủy Ưng, Diệp Phong nhanh chóng lướt đi, gã lọt vào phạm vi khống chế của Diệp gia, trước khi Bạch Thủy gia đuổi tới, tạm thời gã được an toàn.
Bạch Thủy Ưng là người sống, nặng hơn trăm cân, xách theo phí lực hơn cả xách Huyền thiết bổng. Tốc độ của Diệp Phong vốn không nhanh, hiện tại mang theo gánh nặng, trong thời gian ngắn muốn xuất thành là không thể. Bất quá… theo đường chạy thì gã không định xuất thành.
“Diệp Phong, ngươi đưa ta đi đâu.” Tứ chi Bạch Thủy Ưng đau đớn đến mất cảm giác, hơi thở mong manh. Diệp Phong hiển nhiên không quan tâm đến cảm thụ của hắn, trực tiếp ném hắn xuống đất kéo đi, nếu không có nguyên lực hộ vệ tâm mạch, e rằng đau đớn đã khiến hắn mất mạng lâu rồi.
“Hừ, chốc nữa ngươi sẽ biết.” Diệp Phong không đáp, toàn lực lướt đi.
Dọc đường thi thoảng gặp Diệp gia hộ vệ, họ đều kinh ngạc vì sao gã lại xuất hiện tại Ngọa Lăng thành thì liếc nhìn xuống thấy Bạch Thủy Ưng, tất thảy đều biến sắc. Không ít người rì rầm bàn tán, trận chiến trên phố chưa truyền về, không ai biết thật ra đã xảy ra việc gì.
“Mau, mau đi bẩm cáo gia chủ. Diệp Phong mang Bạch Thủy Ưng đi về hướng tộc khu.” Sắc mặt gã âm trầm nên không ai dám ngăn cản, Diệp Thừa Thiên đã hạ lệnh, địa vị của gã ở Diệp gia vẫn như hai năm trước.
“Các ngươi theo ta xem sao.” Tuy là hộ vệ cấp thấp nhưng luận tốc độ, họ không kém hơn Diệp Phong đang xách theo Bạch Thủy Ưng. Họ bám theo từ xa, không dám đến quá gần, nhưng không để mất tung tích gã.
Qua con đường này là tộc khu Diệp gia, nhưng gã không về khu nhà chính, là rẽ sang lối mòn, đi không bao lâu là gần như không thấy người qua lại.
“Bỏ ta xuống… chẳng phải ngươi càng chạy nhanh hơn sao?” Bạch Thủy Ưng vẫn giữ hy vọng, tuy Diệp Phong quyết giết hắn, nhưng vẫn chưa hành động, rõ ràng gã vẫn còn e dè gì đó.
Phụ thân nhất định sẽ đến cứu. Phụ thân nhất định có cách an toàn đưa hắn thoát khỏi tay Diệp Phong.
“Bộp,” Diệp Phong phất tay, ném mạnh Bạch Thủy Ưng xuống đất, cơn đau khiến hắn nhăm nhúm mặt mày.
Ánh mắt đầy sát ý của Diệp Phong nhìn hắn chăm chú, một tay chỉ lên nói: “Ngươi nhìn xem đây là đâu?”
Bạch Thủy Ưng gian nan ngẩng lên, bốn đại tự đen ngòm co lại cùng đồng tử, miệng hơi há ra chỉ phát thành mấy tiếng lục khục từ cổ họng, gương mặt méo mó đầy sợ hãi.
Diệp – – gia – – từ – – đường!
“Ngươi… ngươi đưa ta đến đây làm gì?” Bạch Thủy Ưng lờ mờ đoán ra nhưng từ đáy lòng không dám thừa nhận.
Diệp Phong không dám giết mình… Diệp Phong nhất định không dám. Phụ thân sao còn chưa đến cứu đứa con duy nhất này.
“Ta nói rồi, sẽ lấy mạng ngươi tế điện phụ thân ta.” Diệp Phong tung cước đá hắn văng đi, đập vào cánh cửa từ đường khép hờ. Cửa mở toàn, hắn lăn vào trong sân.
Diệp gia từ đường chia làm hai phần. Một gian thấp lè tè, đơn giản, diện tích cực lớn là nơi đặt bài vị tế điện của bình dân. Còn lại tuy nhỏ nhưng cao lớn, đẹp đẽ, thoáng hiển hiện phong vị tôn quý, nghiễm nhiên là nơi tế tự của võ giả.
Phụ thân gã chỉ là một bình dân, theo quy củ, bài vị tất nhiên đặt trong bình dân tông từ.
Diệp Phong nghiêm túc đi vào từ đường, xách Bạch Thủy Ưng đi từng bước sang tông từ của bình dân.
“Kẻ càn quấy nào dám đến Diệp gia từ đường gấy rối?” Giọng nói quen thuộc từ trong võ giả tông từ vọng ra, Diệp Bất Quần giận dữ dẫn theo hai thanh niên bước ra, thấy Diệp Phong đều ngẩn người.
Tuy hắn bị Diệp Thừa Thiên phạt rửa nhà xí nhưng dựa vào quan hệ làm quản sự của phụ thân, khi cơn giận của tộc trưởng tan đi, hắn bị phái đến quét dọn từ đường. Tuy ở đây vô liêu cực độ nhưng vẫn hơn nơi thối inh kia, ít nhất cũng không đến nỗi mất mặt quá.
“Ngươi… ngươi đến đây làm gì!” Giờ Diệp Phong được Diệp Thừa Thiên trọng thị, địa vị tất nhiên một bình dân coi từ đường như hắn không so được. Diệp Bất Quần biến sắc, cho rằng đối phương đến bắt nạt mình, dù sao hắn từng đắc tội với gã, hơn nữa theo giao ước, gặp nhau là hắn phải dập đầu ba cái.
“Ta đến tế điện phụ thân… Không có việc gì thì ngươi đứng qua một bên cho ta.” Diệp Phong lạnh lùng đáp.
“Vậy được, được.” Nghe nói không phải đến gây sự với mình, Diệp Bất Quần thở phào, định trốn cho xa, chợt liếc thấy Bạch Thủy Ưng dưới đất.
Phịch! Diệp Bất Quần mềm nhũn ngã lăn ra đất. Bạch Thủy Ưng toàn thân đầy máu, nửa khuôn mặt hoàn toàn biến hình, dấu máu đã khô dính vào da mặt, khác nào cương thi xấu xí, nhưng nửa gương mặt còn lại vẫn đủ để nhận ra đó là Bạch Thủy gia thiếu chủ huênh hoang.
“Là… là… chuyện gì vậy?” Hắn trắng nhợt mặt mày, bò lùi lại, hai thanh niên theo sau cũng kinh hãi lùi xa.
“Đó là tế phẩm.” Gương mặt bình tĩnh của Diệp Phong không hề biểu lộ sắc thái gì, lạnh lùng liếc Diệp Bất Quần.
“Diệp Phong, ngươi dám giết ta?” Từ đáy lòng Bạch Thủy Ưng dấy lên tuyệt vọng, Diệp Phong đưa hắn đến Diệp gia từ đường, lẽ nào còn để hắn sống sót? Nguồn truyện: Truyện FULL
“Ta chết thì ngươi cũng đừng mong sống sót, phụ thân ta nhất định sẽ xé xác ngươi.” Tuyệt vọng và phẫn nộ át cả sợ hãi, Bạch Thủy Ưng hung hãn gầm lên.
“Ta không chỉ giết ngươi, mà phải trả lại gấp bội thống khổ ngươi gây ra phụ thân ta.” Ánh mắt Diệp Phong loáng qua thân sắc quyết liệt, tay phải ấn mạnh lên chân cừu nhân.
Rốp! Lại vang lên tiếng xương vỡ giòn tan, toàn thân Bạch Thủy Ưng run rẩy, trán vồng gân xanh, mồ hôi nhỏ tong tong từ trên mặt xuống, da mặt co lại thống khổ.
“Lúc xưa ta nên trừ diệt phế vật ngươi…” Bạch Thủy Ưng không khóc lóc cầu xin nữa, mà lên tiếng nguyền rủa.
Tiếng da thịt rách toạc khiến người ta lạnh mình vang lên, Diệp Phong lại xé một miếng thịt từ bụng Bạch Thủy Ưng xuống, máu văng tứ tung.
“Ngươi không có cơ hội…” Ngữ khí lạnh lùng như đống băng tuôn ra từ miệng Diệp Phong, Diệp Bất Quần ở xa sững người, nhãn thần đầy hoảng sợ.
Cũng năm nằm kia không phải là hắn… bằng không… nghĩ đến cảnh Diệp Phong ôn hòa thuần hậu còn có khía cạnh đáng sợ như vậy… tàn nhẫn quá!
Hắn và Diệp Phong tuy có mâu thuẫn… gã không đến làm phiền mình đâu… ngàn vạn lần đừng… Trời ơi, ta thà cả đời rửa nhà xí cũng không muốn ở lại nơi quỷ quái này. Diệp Bất Quần lại nhớ mùi hôi thối ở nhà xí, tuy ghê tởm nhưng chí ít không phải đối diện với người đáng sợ như Diệp Phong.
Lần nào Bạch Thủy Ưng cũng đau đớn ngất đi, Diệp Phong lại dồn nguyên nguyên lực vào tâm mạch và não hải bảo vệ ý thức cho hắn. Gã muốn hắn chịu hết mọi thống khổ trong tình trạng tỉnh táo.
Gã không phải là người tàn nhẫn, nhưng chỉ nghĩ đến phụ thân trước khi chết còn phải chịu vô vàn thống khổ, lòng gã như bị kim châm muối xát. Cừu nhân ở ngay trước mặt, gã nhẫn nhịn được sao?
Báo thù đầy máu tanh kéo dài mấy phút…
Phụ thân, người an nghỉ đi…
Tứ điệp chấn! Gã từ từ ấn tay lên đầu Bạch Thủy Ưng, ánh mắt đối phương ánh lên nét vui mừng giải thoát, hiện tại hắn đau đớn đến mức không còn cả khí lực rên rỉ.
Gương mặt hắn run lên dữ dội, mắt mũi tai đều rỉ máu, mắt mờ dần, ý thức triệt để tiêu tan trong không khí.
Diệp Phong không hề vui mừng, không có khoái cảm…
Lòng gã ngập bi thương, người thân duy nhất của gã lúc còn sống gần như không nói gì nhiều… lần nào phụ thân cũng chủ động tìm gã, cho gã biết về đạo lý làm người.
Phụ thân tuy chỉ là một bình dân, nhưng xưa nay vẫn lặng lẽ từ ái quan tâm gã…
Khoảng thời gian gã suy sụp, nếu không có ông cổ vũ và dạy bảo, e rằng gã không đứng lên được.
Tiếc là gã không còn cơ hội báo đáp lại ông..
Ngẩn ngơ hồi lâu, ánh mắt gã tụ lại, nhãn thần kiên nghị trở lại.
Tuy phụ than chưa từng yêu cầu gì ở gã, nhưng từ lời lẽ của ông là biết lúc nào cũng ôm nguyện vọng gã trở thành một nhân vật kiệt xuất.
Đã vậy, để hoàn thành tâm nguyện của phụ thân, để sau này bảo vệ được những người quan trọng bên mình, gã nhất định trở thành tuyệt thế cường giả, đứng trên đỉnh Võ Nguyên đại lục, để phụ thân ở chín suối tự hào và được an ủi.