Hỗn Nguyên Võ Tôn – Chương 44: Hợp lực: Thập bát điệp chấn – Botruyen

Hỗn Nguyên Võ Tôn - Chương 44: Hợp lực: Thập bát điệp chấn

Võ đồ, nhập võ học đồ. Bất quá là người mới bước vào võ cảnh, tuy cảnh giới này cũng chia làm bảy cấp nhưng không cách xa nhau như các cảnh giới khác.

Nên nhục thể và khí hải của Diệp Phong đều đạt tới tam giai võ đồ, phối hợp Hùng chi ảo nghĩa và thổ hệ võ kỹ thì có thể phát huy uy lực vượt qua cảnh giới võ đồ, ngang ngửa nhất giai võ sĩ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.

Nhưng võ sĩ là một cảnh giới khác hẳn, đề thăng mỗi cấp sẽ tăng trưởng thực lực rõ ràng. Bạch Thủy Ngạc chỉ cao hơn nhất giai võ sĩ ba cấp, nhưng thực lực cách nhau một trời một vực.

Trung giai võ sĩ hiểu được võ kỹ tương đối chắc chắn, đạt tới trình độ thuần thục. Ưu thế thất phẩm võ kỹ của Diệp Phong cũng giảm hẳn hiệu quả.

Trận chiến này, dù từ góc độ nào, Diệp Phong cũng không thể thắng.

Bị Diệp Phong nhục mạ, Bạch Thủy Ngạc tái mặt, tuy mỗi lần lão xuất hiện đều đánh lén nhưng vì huống khẩn cấp, bất đắc dĩ phải thế, bằng không lão đường đường là tứ giai võ sĩ mà phải đánh lén mới thắng được hậu bối, chẳng phải người khác cười rụng răng ư.

“Tiểu tạp chủng mồm mép lợi hại lắm… Lão phu sẽ cho ngươi biết, thiên phú không thay cho thực lực được.” Giọng nói rin rít của Bạch Thủy Ngạc ẩn tàng sát ý.

“Thực lực của ngươi là đánh lén hả?” Diệp Phong cười nhạt, ngữ khí thản nhiên đó khiến Bạch Thủy Ngạc đầy lòng lửa giận mà không phát tiết được, chúng nhân đứng ngoài xem náo nhiệt, len lén cười nhạo.

Có thể trấn tĩnh như vậy trước mặt Bạch Thủy Ngạc, chỉ bằng vào khí phách này, hình tượng Diệp Phong lập tức lớn hẳn lên trong mắt người khác.

Bạch Thủy Ngạc đích xác hai lần đánh lén Diệp Phong, hôm nay còn trước mặt đông người, việc này nếu được người ta cố tình thêm mắm dặm muối, ý nghĩa sẽ khác hẳn…

“Mẹ kiếp, hôm nay lão tử nhường ngươi ba chiêu, để ngươi chết tâm phục khẩu phục!” Bạch Thủy Ngạc gầm vang, át hết tiếng bàn luận xì xào, như thế không ai còn bàn ra tán vào gì được nữa.

“Lão khốn kiếp cũng có chút khí phách đó chứ, bội phục bội phục!” Lạnh lùng giễu cợt đối thủ xong, Diệp Phong khẽ xoay Huyền thiết bổng, nở nụ cười đầy thâm ý.

“Đừng kéo dài thời gian đợi cứu binh từ Diệp gia, một phút nữa mà ngươi không xuất chiêu, lão tử sẽ không khách khí.” Bạch Thủy Ngạc hiển nhiên cũng già đời, lên tiếng nhắc nhở.

“Một phút… là đủ rồi.” Diệp Phong kẹp lấy hai viên thổ nguyên đơn, tay sờ lên mũi, đầu lưỡi thò ra ép xuống miệng.

Một viên nguyên đơn tạm thời có thể khiến thực lực của gã sánh được với Bạch Thủy Ngạc. Liều thôi.

Cắn nát một viên nguyên đơn, thể nội gã lập tức xuất hiện một luồng năng lượng kinh nhân, khí hải chuyển động gấp rút, thổ nguyên lực dung hợp với luồng năng lượng này tụ vào tay phải cầm Huyền thiết bổng.

Hùng chi ảo nghĩa chi Tứ điệp chấn!

Diệp Phong nhảy bật lên, lượn vòng trên không, nắm chắc Huyền thiết bổng, giáng mạng xuống đầu Bạch Thủy Ngạc. Đạt đến cảnh giới võ đồ là có khả năng dồn nguyên lực vào vũ khí, uy lực bất phàm!

Cảm thụ áp lực dồn lên mặt, Bạch Thủy Ngạc kinh hãi, cú đập của Diệp Phong lại khiến lão sợ sệt, lão không hoài nghi rằng nếu chỉ dựa vào nguyên lực hộ thể, khẳng định sẽ táng mệnh tại chỗ.

Tứ phẩm võ kỹ: Liệt viêm mãnh kích!

Chân Bạch Thủy Ngạc rực hỏa quang, thân thể lùi lại mấy bước như phép thuấn di, chân phải làm trụ xoay tít mấy vòng, tránh khỏi cú đập thạch phá thiên kinh của Diệp Phong, đoạn lại đứng sừng sững.

Ầm. Tiếng nổ vang trời, mặt đất bị Diệp Phong đập trúng rung động, miệng hố rộng mấy thước xuất hiện trước mắt chúng nhân, vết nứt chằng chịt lan đến tận chân những người đứng ngoài xem náo nhiệt, ai nấy đều chắc lưỡi.

Sức mạnh đáng sợ! Uy lực kinh hồn! Diệp Phong thật sự chỉ là một võ đồ mới tấn cấp? Nghi vấn trong lòng mọi người càng mạnh. Trọng lượng trăm cân của Huyền thiết bổng phát huy được uy lực của Tứ điệp chấn, hiệu quả hơn hẳn dùng quyền đầu trực tiếp công kích. Khó trách Bạch Thủy Ngạc không dám ngạnh tiếp.

“Chiêu thứ hai!” Một đòn không trúng, vẻ mặt Diệp Phong không biểu lộ gì, ngoài miệng lại đả kích: “Không ngờ lão khốn cũng có đôi chút công phu.”

Đáp xuống mặt đất, gã lắc khẽ eo, cắn nát viên thổ nguyên đơn thứ hai, Huyền thiết bổng vung mạnh theo góc 360 độ, xé gió ràn rạt đập vào mình Bạch Thủy Ngạc.

Vốn Bạch Thủy Ngạc định tránh né, thấy gã xuất ra chiêu này liền nổi giận, lòng hơi sững lại. Dù ta ngạnh tiếp ngươi thì uy lực này vị tất đã làm ta bị thương.

Liệt viêm mãnh kích! Bạch Thủy Ngạc tống mạnh hỏa nguyên lực ra, hữu chưởng ánh lên hồng quang cùng hỏa diễm nóng bỏng như tia chớp vỗ lên Huyền thiết bổng.

Tiếng chấn động mãnh liệt lại vang lên, Bạch Thủy Ngạc cấp tốc lùi lại, lộn ngược trên không, đáp xuống đất còn lùi liên tục mười mấy bước mới đứng vững được.

Ôm lấy bàn tay phải gần như thoát lực đang run rẩy, ánh mắt chấn kinh của lão thoáng qua nét cười lạnh, Diệp Phong e rằng còn thảm hơn.

Choang! Thiết bổng của gã vuột tay đập vào bức tường một tiệm bán hàng, khoét thành một lỗ lớn. Cước bộ của gã không ổn định, lăn mấy vòng mới chật vật đứng dậy được.

“Thực lực của ngươi thật sự kinh nhân, tiếc rằng… còn chưa phải đối thủ của ta.” Toàn lực va chạm xong, Bạch Thủy Ngạc thoáng chiếm thượng phong.

“Nói không sai.” Diệp Phong phủi bụi trên mình, khóe môi nhếch lên quỷ dị, không hề để tâm.

“Ngươi mắc lừa rồi.” Gã lác người về bên tả, cách đó năm thước là Bạch Thủy Ưng trọng thương dưới đất. Bạch Thủy Ngạc đã bị gã đánh bật ra nên cách hắn cả chục thước.

“Tên khốn gian trá.” Bạch Thủy Ngạc lửa giận ngút trời, điểm mạnh chân lao tới. Hóa ra Diệp Phong kích nộ, hai lần tấn công mãnh liệt không phải để đối phó lão mà muốn bức lão lùi ra. Mục đích sau cùng của gã, kỳ thật là Bạch Thủy Ưng.

Hối hận, hổ thẹn, phẫn nộ… Bạch Thủy Ngạc chìm trong đủ loại cảm xúc đan nhau, đường đường tứ giai võ sĩ lại dễ dàng trúng kế khích tướng của một tiểu tử, dâng thiếu chủ Bạch Thủy gia vào tay đối phương.

Cự ly xa gấp ba lần, tốc độ của Bạch Thủy Ngạc có nhanh hơn nữa cũng không theo kịp Diệp Phong. Bên cạnh Bạch Thủy Ưng chỉ còn vài hộ vệ thực lực kém cỏi, thấy ánh mắt Diệp Phong hung hãn chiếu tới thì đều hoảng sợ ngẩn người.

“Cút!” Diệp Phong xuất ra hai cước một quyền, hất văng toán lâu la, thân thể vì thế mà hơi ngừng lại.

“Bảo hộ thiếu chủ! Nếu có gì bất trắc, các ngươi đừng mong sống sót.” Bạch Thủy Ngạc giận điên người, như tia lửa lao theo.

“Ta nói rồi, ngươi thua chắc.” Diệp Phong đạp mạnh, Hổ chi tấn mãnh! Khoảnh khắc sau, đã đến trước mặt Bạch Thủy Ưng, thò tay ra chụp lấy thiên linh cái hắn đoạn lăng không lướt đi, đồng thời hai chân đá liên tục, hai hộ vệ vây lại đều văng đi.

“Ngươi dám động đậy, hắn chết chắc.” Bên tai lão vang lên lời lẽ chết chóc của Diệp Phong, thân hình đang lao nhanh sững lại, bàn tay thò ra lưng chừng định cướp người dừng lưng chừng.

Lúc này… lão còn cách Bạch Thủy Ưng không đầy hai thước.

Nhưng Diệp Phong còn nhanh hơn, chỉ cần thổ nguyên lực phát ra, Bạch Thủy Ưng sẽ không còn tính mạng. Lão không hề hoài nghi sát ý của gã. Nên không dám làm gì…

Cục diện phong vân đột biến, chúng nhân kinh ngạc vô hạn. Không ai ngờ Diệp Phong sa vào tình huống bất lợi như thế mà vẫn vãn hồi được. Thủ lĩnh hộ vệ Diệp gia mắt ánh lên kính phục.

“Ngươi dám giết Ưng nhi, hôm nay đừng mong ra khỏi Ngọa Lăng thành!” Bạch Thủy Ngạc không cướp người lại được, đành uy hiếp yếu ớt.

Diệp Phong khẽ dùng lực, Bạch Thủy Ưng lập tức rống lên chói lói: “Đừng giết ta, đừng giết ta.”

“Ngươi tưởng mình có tư cách uy hiếp ta?” Diệp Phong nheo mắt, nhìn Bạch Thủy Ngạc với vẻ không hề có tình cảm gì.

“Thật ra ngươi muốn gì?” Đôi ngươi băng lạnh nhìn đối thủ chằm chằm, Bạch Thủy Ngạc lại lên tiếng, ngữ khí có vẻ chịu nhún.

“Hai con đường.” Diệp Phong lạnh lùng: “Trả lại mạng cha ta, bằng không hắn chết chắc.”

“Nói đùa gì hả, phụ thân ngươi chết rồi, sống lại thế nào được. Nhất định ngươi muốn giết Ưng nhi?” Bạch Thủy Ngạc đại nộ. Đồng thời thầm giận Bạch Thủy Ưng phạm phải đại họa, giết một bình dân vô can không mang lại cho Bạch Thủy gia lợi ích gì mà chạm đến sát tinh. Đúng là loại vô dụng.

“Phụ thân ta đã chết, vậy hắn phải đền mạng.” Tay trái nắm lấy thiên linh cái Bạch Thủy Ưng, tay phải đặt lên vai hắn ấn mạnh.

Cách! Một cánh tay Bạch Thủy Ưng rũ xuống mềm oặt, xương đã bị bẻ gãy hết.

“Ưng nhi mà chết, ngươi đừng mong sống nữa.” Bạch Thủy Ngạc nổi giận, định lão tới thì tay phải Diệp Phong lại phát kình, Bạch Thủy Ưng tỏ vẻ thống khổ khiến lão không dám vọng động.

“Ngươi uy hiếp cũng vô dụng.” Tay phải gã nhanh chóng lần sang tay khác của Bạch Thủy Ưng, vẫn theo cách cũ chấn nát. Hiện tại tứ chi của hắn đều không thể động đậy, nằm bệt như người chết.

“Đừng… đừng.” Bạch Thủy Ưng gào khóc cầu xin, âm thanh phát ra từ cổ họng khàn dần. “Diệp Phong… chỉ cần ngươi tha cho ra, muốn gì ta cũng chịu. Sau này gặp ngươi ta sẽ vái ba cái, đồng ý cho ngươi rất nhiều tinh tệ, chỉ cần ngươi tha cho ta… thả ta…”

“Diệp Phong!” Bạch Thủy Ngạc gầm vang, thật không nghe nổi nữa, đường đường thiếu chủ Bạch Thủy gia lại cầu xin người khác ở chỗ đông người, mặt mũi gia tộc còn gì nữa?

“Ngươi định triệt để đắc tội Bạch Thủy gia?”

“Ngươi tưởng còn có thể hòa hoãn được nữa sao?” Bật cười khinh bỉ sự ngu xuẩn của Bạch Thủy Ngạc, sự tình đến nước này, dù gã có tha Bạch Thủy Ưng, Bạch Thủy gia cũng không đời nào bỏ qua. Hà huống xưa nay gã chưa bao giờ định lợi dụng tính mạng Bạch Thủy Ưng đổi lấy sự an toàn cho mình… Nếu thế hôm nay gã đã không xuất hiện tại Ngọa Lăng thành.

“Đó là ngươi bức ta… dù gì Ưng nhi cũng chết, chi bằng ta đưa ngươi đến đoàn tụ với phụ thân.” Bạch Thủy Ngạc ra vẻ định công kích.

Hả, chúng nhân kinh hãi, ngay cả thủ lĩnh hộ vệ Diệp gia cũng ngẩn người, Bạch Thủy Ngạc thật sự mặc kệ tính mạng Bạch Thủy Ưng để giết Diệp Phong? Vậy thì gã thật sự nguy hiểm rồi. Võ giả hơi tinh mắt là nhận ra hai chiêu ban nãy gã phát ra tuy hung mãnh nhưng chưa đủ để đả bại Bạch Thủy Ngạc, hà huống sức mạnh đó không phải thực lực chân chính của gã, nếu không có con bài tẩy này, gã không thể chống nổi Bạch Thủy Ngạc.

Hiện trường yên tĩnh hẳn…

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.