Diệp Phong hơi máy động, vũ khí là một vật phẩm quan trọng của võ giả, nếu chọn được vũ khí vừa tay có thể đề cao sức chiến đấu. Võ đồ cảnh giới đủ để dồn nguyên lực vào vũ khí.
Vì thuộc tính khí hải khác nhau, võ khí cho các dạng nguyên lực tu luyện giả cũng bất đồng.
Thổ hệ khí hải, thích hợp sử dụng vũ khí trầm trọng như trọng bổng, thiết chùy, quyền trượng, trọng lượng càng nặng càng phát huy được uy lực của thổ nguyên lực.
Cây Huyền thiết bổng này toàn thân đen nhánh, dài chừng sáu thước, từ chỗ cầm tay trở đi dần biến thô, đến đuôi to ngang với miệng bát. Trọng lượng không ít hơn trăm cân, thích hợp nhất để phát huy đặc tính của thổ nguyên lực.
Diệp Phong hơi nheo mắt, con ngươi dấy lên một tầng màu lục nhạt – – Nguyên linh nhãn! Nếu Huyền thiết bổng là linh khí, gã có thể dùng vài viên cửu phẩm nguyên đơn trao đổi.
Đội dung binh bắt đầu khoác lác: “Tuy bọn tại hạ không có nhãn quang độc đáo gì nhưng cây Huyền thiết bổng này hàm chứa thổ nguyên lực, chắc chán không phải vật tầm thường. Ở đây không có ai biết người biết của, các vị cứ ra giá, nếu thích hợp, bọn tại hạ sẽ bán.”
Võ giả quanh đó nhi nhao nghị luận.
“Thổ nguyên lực này quá nhạt, xem ra là hoàng giai linh khí, hơn nữa bị tổn hại không ít, nhưng vẫn hơn hẳn vũ khí bình thường.”
“Một thanh linh khí hoàng giai công kích ít nhất cũng giá trị mấy chục tinh tệ, không hiểu giá thế nào…”
“Huynh đệ, có thể cho tại hạ xem cây bổng không?” Một võ giả tu luyện thổ nguyên hiển nhiên động tâm, nếu giá hợp lý thì dù là linh khí bị tổn hại, uy lực cũng vẫn hơn vũ khí thông thường.
“Không được, nếu muốn mua thì cứ ra giá, giao dịch thành công rồi, các hạ muốn xem bao lâu cũng được.” Dung bing nhỏ thó lắc đầu, thu Huyền thiết bổng vào sát người, tựa hồ không muốn cho ai chạm vào.
“Các vị cho là bao nhiêu tiền thì thích hợp?” Võ giả hỏi, y không muốn đường đột ra giá.
“Thế này đi!” Một thanh viên trong tiểu đội dung binh tiếp lời: “Bọn tại hạ không ra giá thấp nhất, bắt đầu từ một kim tệ, tất cả tranh giá, ai trả cao thì được, công bình hợp lý, già trẻ như nhau.”
“Khả dĩ dùng kim tệ?” Chúng nhân tựa hồ không dám tin, dù là linh khí tổn hại thì cũng khó dùng kim tệ để tính giá trị.
“Huynh đệ bọn tại hạ gần đây có việc lại thiếu tiền, ở đây không có người am hiểu món hàng. Các vị cứ đưa ra một cái giá, dù là bao nhiêu bọn tại hạ cũng nhận.” Viên dung binh tỏ vẻ tiếc nuối vỗ đùi, Diệp Phong đứng ngoài hừ lạnh.
“Ta trả 200 kim tệ!” Một người nhanh chóng ra giá, 200 kim tệ, nguyên cây Huyền thiết bổng này cũng đáng giá thế rồi.
“Ta trả 500.” Chỉ dựa vào điểm có thể chứa được thổ nguyên lực, quyết không thể mua được với giá tầm thường.
“700!”
“1000!”…
Diệp Phong thản nhiên nhìn chúng nhân liên tục ra giá, thầm cười lạnh. Ban nãy gã vận Nguyên linh nhãn lên xem, Huyền thiết bổng vốn là vật bình thường, chỉ có mấy nơi dính thổ nguyên lực nên mới phát ra năng lượng khí tức nhàn nhạt.
Theo lý thuyết, ngũ hành nguyên lực một khi thoát ly sinh mệnh thể sẽ tan biến vào thiên địa, không thể bao phủ một cây vũ khí, chả trách chúng nhân đều mắc lừa. Vũ khí phát tán ra nguyên lực khí tức hầu như đều là linh khí.
Linh khí có tính chất công kích, có thể căn cứ vào độ gia tăng nguyên lực lúc sử dụng để xác định phẩm cấp. Chỉ cần cầm cây bổng sẽ nhanh chóng tìm ra khuyết điểm, nên viên dung binh nhỏ thó không chịu cho ai chạm vào, sợ bị lộ mánh.
Gã cũng nhận ra trong đám đông có đồng phạm của tiểu đội dung binh, liên tục hô giá hâm nóng bầu không khí, hoàn toàn không do dự khi tăng giá. Xem ra, đội dung binh này là dung binh lừa đả như lời đồn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Cây huyền thiết bổn giá 200 kim tệ, thêm cả chỗ nguyên lực không hiểu lấy đâu ra nữa thì cũng không vượt 300 kim tệ, nhưng họ thi triển thủ đoạn kết hợp lại, e rằng giá lên cao gấp mười.
Diệp Phong lặng lẽ đến bên viên dung binh, ghé tai nói: “Tại hạ trả 400 kim tệ mua cây Huyền thiết bổng và phương pháp ngụy trang linh khí…”
Chát! Viên dung binh lập tức nhợt nhạt mặt mày, ở đây quả nhiên có cao thủ.
Dung binh lừa gạt kiểu này là đối tượng các võ giả tầm thường cực kỳ thống hận. Nếu Diệp Phong tiết lộ đường trường, e rằng họ đừng mong đi khỏi. Họ chọn khu tự do mậu dịch này vì thường chỉ có võ giả cấp thấp qua lại, hiếm khí xuất hiện cao nhân, dù có thì những người này cũng không thèm vạch trần, thành thử họ liên tục đắc thủ ở các thành thị nhỏ.
Hôm nay đã gặp phải hàng khó xơi.
“Năm tinh tệ.” Diệp Phong khẽ hô, đương gã không định thực sự trả số tiền đó, viên dung binh nở nụ cười bất lực.
Chúng nhân xôn xao, tỷ lệ đổi tinh tệ và kim tệ là một ăn hai nghìn, tiền trang nào cũng chỉ thu tinh tệ vào trả kim tệ ra, tuyệt đối không đổi kim tệ lấy tinh tệ. Đủ thấy tinh tệ cực kỳ hiếm.
“Các hạ có nhãn quang lắm.” Dung binh nhỏ thó tựa hồ không thấy đồng bạn trong đám đông đang nhăn nhó, vẫn hớn hở nói. Một món linh khí ngụy trang mà bán được năm tinh tệ, đúng là đại phát tài. Lần đầu tiên, y gặp phải khách sộp thế này.
Võ giả quanh đó đều nản lòng, giá này đã vượt khỏi cực hạn của họ, thực lực tối cao chỉ là ngũ giai võ đồ, toàn bộ tài sản không đủ năm tinh tệ.
“Còn ai trả cao hơn không? Không có thì Huyền thiết bổng sẽ bán cho vị khách này. Thành giao!” Dung binh nhỏ thó vội vàng tuyên bố kết quả, chúng nhân lắc đầu tiếc nuối, dần tản đi. Linh khí, vốn không phải thứ những võ giả cấp thấp như họ sử dụng.
oOo
“Các hạ có ý gì?” Dung dinh nhỏ thó biến sắc, Diệp Phong đưa ra rõ ràng là một kim tệ.
“Mộc Thác, đừng hỏi nữa. Lần này chúng ta chịu thôi, đưa Huyền thiết bổng cho y.” Viên dung binh đứng sau nhăn mặt, mắt ánh lên niềm oán hận, trừng mắt nhìn gã chằm chằm.
Thấy đồng bạn nói vậy, đội dung binh mới hiểu hóa ra từ nãy đến giờ đã mừng hụt… Tuy không cam lòng nhưng đành bó tay, nếu đối phương lật tẩy đương trường, e rằng muốn thoát thân cũng khó.
“Tại hạ còn thấy hứng thú với thuật ngụy trang linh khí …” Tiếp lấy Huyền thiết bổng, Diệp Phong cân nhắc trọng lượng, vừa hay thích hợp, liềm mỉm cười bảo.
“Các hạ đừng ép người quá đáng…” Viên dung binh phạm lỗi nghiến răng: “Tại hạ không cần 400 kim tệ này, Huyền thiết bổng cũng cho không, nhưng bí phương tuyệt đối không thể cho biết.”
“Việc đó không thể theo các vị…” Diệp Phong vuốt mũi, ngữ khí thoáng uy hiếp: “Không giao bí phương ra, đừng mong đi khỏi nơi này…”
Đối phương biến sắc, chỉ cần Diệp Phong tiết lộ tiểu xảo của họ, võ giả ở đây e rằng sẽ không để họ đi khỏi.
“Đại ca, hắn chỉ là một tiểu tử, bốn người chúng ta hợp lực xử lý rồi bảo là hắn mua không trả tiền. Chỉ cần chúng ta đánh vỡ mồm hắn, chắc hắn không tiết lộ được. Rồi chúng ta nhân cơ hội rời Ngọa Lăng thành…” Mộc Thác ngầm nói với dung binh rao hàng, xem ra y là lão đại của nhóm.
Dung binh lão đại âm trầm mặt mày, tựa hồ có ý động thủ. Diệp Phong không trả đủ năm tinh tệ là sự thật, chỉ cần không cho gã cơ hội nói ra, bọn họ sẽ có thể nhân cơ hội tẩu thoát. Hộ vệ của Bạch Thủy gia quanh đó thực lực không cao, không cần e dè.
“Tại hạ khuyên các vị đừng hành động ngốc nghếch.” Đối diện với ánh mắt bất thiện của đối phương, Diệp Phong vẫn ung dung, Huyền thiết bổng tùy ý vung lên – – Tứ điệp chấn!
Ầm! Mặt đường trong vòng mười thước cạnh đó chấn động, một cái hố xuất hiện dưới chân gã, sâu chừng nửa thước…
Võ giả quanh đó đều hiếu kỳ nhìn lại, hiệu quả đòn lập uy của Diệp Phong khiến tất cả cùng hít khí lạnh. Uy lực đó chí ít đạt đến võ sĩ, ở Ngọa Lăng thành cũng được coi là cường giả.
Bốn viên dung binh lừa đảo lạnh buốt sống lưng, Huyền thiết bổng trong tay Diệp Phong tựa hồ trở nên đáng sợ, nếu đập lên mình thì… e rằng không còn là người nữa.
“À… không, không có gì.” Viên dung binh nhỏ thó rùng mình, vội giải thích với các võ giả: “Vị các hạ này chẳng qua muốn thử uy lực của vũ khí… Quả nhiên là linh khí, lần này bọn tại hạ thiệt hại… lớn.”
Nhìn xuống hiệu quả dưới chân Diệp Phong, mấy thổ hệ võ giả tỏ ra hâm mộ. Có tiền quả nhiên hay ho… Ai nấy đều cảm thán, rồi quay đầu giải tán.
“Hiện tại các vị đồng ý cho biết chưa?” Mắt gã lạnh nhạt, nhẹ giọng hỏi.
“Các… Các hạ!” Dung binh lão đại nhìn Huyền thiết bổng với vẻ kinh sợ, chật vật nuốt nước bọt rồi ấp úng: “Bí thuật đó là cần câu cơm của bọn tại hạ, giao cho các hạ…”
“Tại hạ chỉ đơn thuần hứng thú với cách bảo tồn nguyên lực tại phàm vật… không có gì xung đột với các vị, các vị có thể yên tâm.” Diệp Phong cắt lời, tiếp đó ngữ khí tỏ ra uy hiếp: “Nếu các vị không chịu phối hợp… e rằng sau này không còn cơ hội sử dụng bí phương đó.”
“Được.” Dung binh lão đại biết hôm nay không giao ra bí phương thì khó thoát thân, chỉ còn cách thỏa hiệp.
Thuận lợi lấy được bí phương, khóe môi Diệp Phong nở nụ cười gian trá…