Hắc hùng đột nhiên thấy lo lắng, tiểu tử trước mắt hình như trở nên mười phần nguy hiểm.
Hứng chịu ngần ấy đòn bổ và va đập, sao gã vẫn thản nhiên? Rất nhiều mãnh thú trong rừng đều e dè sức mạnh của nó cơ mà? Nên nó giữ vững địa bàn này, xưa nay chưa từng có mãnh thú đến xâm phạm.
Nhân loại đáng ghét! Tôn nghiêm của cường giả trong rừng bị khiêu khích, hắc hùng nổi giận từ đáy lòng, lại gầm lên hùng hồn, lao bổ vào Diệp Phong.
“Nếm thử đòn xung phong của ta.” Thổ nguyên lực dung nhập thể nội, thân thể lao lên đấm ra một quyền nghênh đón thân hình khổng lồ của hắc hùng.
Nhục thể cộng thêm lực đạo hùng hồn của thổ nguyên lực đập vào ngực hắc hùng, hất nó văng đi cả thước, rống lên thê thảm rồi rớt phịch xuống. Diệp Phong cũng bị lực phản chấn đẩy lùi liên tục, cho đến lúc va phải một cành cây to.
Ầm ầm! Thể trọng hắc hùng giáng xuống mặt đất rung rinh, thân thể khổng lồ gần như vô lực nằm mềm nhũn dưới đất, miệng chảy máu ròng ròng, nhỏ xuống bùn đất.
“Hô!” Diệp Phong khẽ thở ra một hơi, ngồi phệt xuống thở hồng hộc. Giao đấu lâu như vậy, thể lực gã bị khiêu chiến dữ dội.
“Nha! Nha!” Tiểu hùng ở trên cao kêu rối rít, hai chân trước ôm lấy cành cây, chân sau đạp đạp, tựa hồ muốn bò xuống. Nhưng khí lực của nó quá yếu, lăn một vòng là từ trên cành cây lao xuống đất.
Ồ? Suýt nữa gã quên mất chú nhóc, lắc mình lướt tới đón lấy tiểu hùng.
Hai tay trước còn chưa mọc đủ móng vuốt vỗ liên tục lên ngực gã, ngọ nguậy hòng thoát ra, đôi mắt đen láy đầy quyến luyến nhìn hắc hùng nằm bất động dưới đất, miệng kêu “nha nha” liền liền.
Hắc hùng gian nan ngẩng đầu lên, nhìn hài tử đầy yêu thương. Hồi lâu lại nhìn sang Diệp Phong, tỏ vẻ cầu xin xen lẫn không đành lòng.
“Xin ngươi thả hài tử của ta.” Diệp Phong đọc được trong mắt nó như thế.
Gã thở dài nhìn vào mắt hắc hùng. Nhớ đến mẫu thân chưa từng được gặp, nhớ đến phụ thân bình phàm từ ái… Họ, lúc nhìn gã, đều dùng ánh mắt ấy. Thâm tình, dù dã thú hung ác nhất cũng vậy.
Nhớ đến phụ thân, gã lại nhớ đến Bạch Thủy Ưng, bất giác nắm chặt tay.
Giết hắc hùng chẳng qua mang lại cho gã thổ nguyên lực cùng một bữa no — nhưng tiểu hùng khả ái này sẽ vĩnh viễn cô độc như gã.
Có thể nó sẽ bị mãnh thú khác giết chết… có thể nó sẽ chết vì không tìm được thức ăn… có lẽ….
A. Gã khẽ vuốt lớp lông mịn màng của tiểu hùng, đặt nó xuống đất. Tiểu hùng loạng choạng chạy đến chỗ mẫu thân, thè lưỡi liếm máu chảy ra trên miệng hắc hùng.
Hắc hùng từ từ cọ đầu vào tiểu hùng, ánh mắt nhìn Diệp Phong đầy cảm kích, nhu hòa.
Gã bước từng bước đến trước mặt hắc hùng, tiểu hắc hùng lập tức trở nên cảnh giác, chạy đến cạnh chân gã, dùng lực kéo cào cắn xé, phảng phất như thấy địch nhân.
“Nhóc con đừng sợ,” Diệp Phong vuốt đầu nó, ôm lên cười bảo: “Ta đến xem thương thế của mẫu thân ngươi.”
Uy lực đòn công kích ban nãy của Diệp Phong không nhẹ, chí ít cũng ngang với toàn lực của tam giai võ đồ, tuy hắc hùng thiện nghệ phòng ngự cũng không chịu nổi sức mạnh đó, bị gãy ba xương sườn.
Tựa hồ cảm thụ được gã không có sát ý, ánh mắt giới bị của hắc hùng giảm đi, gầm lên khe khẽ, lập tức khiến tiểu hùng yên tĩnh lại. Nó nghi hoặc nhìn Diệp Phong, không hiểu gã định làm gì.
Ngữ ngôn bất thông, gã nhún vai, cẩn thận lật mình hắc hùng lại xem xét, cơ nhục trên vùng ngực nó lõm vào, khẽ động là nó đau đớn rống lên, thân thể to lớn run bần bật.
Nguyên Thần quyết tu luyện nguyên nguyên lực, tuy nhiên từ tính chất năng lượng mà nói thì không khác gì có thú, có điều tác dụng trong thể nội cách biệt rất xa. Thân thể Diệp Phong thụ thương thì nguyên nguyên khí sẽ tự theo kinh mạch tụ lại, tập trung ở vết thương để chữa trị, hơn nữa gã có thể tự điều động nguyên nguyên lực bồi bổ thân thể.
Dã thú thì khác, tuy cũng có nguyên nguyên lực thâm hậu nhưng bộ vị thụ thương thì chỉ có nguyên nguyên khí gần đó có tác dụng chứ không phải nguyên nguyên khí toàn thân đều được điều động. Hiệu quả tất nhiên sẽ khác xa, một khi thương thế quá nặng, tốc độ chữa trị của nguyên nguyên khí không kịp tốc độ ác hóa thì cái đợi chúng là tử vong.
Lần này hắc hùng thụ thương, nếu muốn lành lại e rằng phải mất mười bữa nửa tháng. Như thế dù Diệp Phong không giết, nó và tiểu hùng cũng sẽ chết đói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.net
“Ta đến thử giúp xem sao!” Diệp Phong thầm nghĩ, thầm niệm ẩn vào vòng tay, dẫn nguyên nguyên lực ra.
Nguyên nguyên lực từ từ vây quanh vết thương của hắc hùng, được thần niệm của gã chỉ dẫn, chảy vào thể nội nó. Gã khẽ thò tay, cảm thụ nguyên nguyên lực lưu động, hiệp trợ với thần niệm khống chế nguyên nguyên lực vận chuyển trong đó.
Nguyên nguyên lực trong sinh mệnh thể vì kết hợp với linh hồn, mang theo tin tức đặc biệt về sinh mệnh thể đó. Nên Diệp Phong không thể lợi dụng nguyên nguyên lực trong thể nội của mình nhưng có thể dùng nguyên trạc trợ giúp hắc hùng, nguyên lực trong đó không có tin tức về sinh mệnh.
Lần này gã miễn cưỡng thử một phen, dựa vào kiến thức về nguyên nguyên lực, nghịch chuyển Quy nguyên thuật hút nguyên lực từ nguyên trạc ra, chỉ cần luồng nguyên lực đó không rời nguyên trạc quá xa thì gã có thể dựa vào nguyên trạc để khống chế. Nguyên nguyên lực được thể nội hắc hùng từ từ hấp thu, vết thương lõm vào lành lại với tốc độ mắt thường thấy được… Xương sườn gãy, cơ nhục tan nát, huyết quản đứt được nguyên nguyên lực thần kỳ trợ giúp, toàn bộ phục nguyên.
Sau nửa canh giờ vất vả, Diệp Phong mới thở phào. Ngực hắc hùng đã lành lại, nguyên nguyên lực tựa hồ đột nhiên thoát vòng khống chế, chảy vào thể nội hắc hùng.
Hắc hùng được nguyên nguyên lực tưới nhuần, thoải mái nhắm mắt, rên lên ư ử, thân thể khổng lồ tựa hồ tăng lên, càng cường tráng, hữu lực.
“Ha ha, hiệu quả không tệ.” Diệp Phong cười hì hì vỗ ngực hắc hùng, tựa hồ mười phần vừa ý với kiệt tác của mình. Mục quang hắc hùng nhìn gã cũng không còn chứa đầy địch ý nữa.
Tuy nó bị gã đánh nên thân nhưng nhờ thế mà thu được lợi ích. Luồng nguyên nguyên lực mà Diệp Phong chữa trị vết thương cho nó được thân thể hấp thu, khiến nó tăng thêm một cấp. Ở Ninh Tĩnh sâm lâm, thực lực là tất cả.
Nên nó gật đầu hòa ái với Diệp Phong, thè lưỡi liếm mặt gã đầy hữu hảo, khiến gã lập tức ngã chổng bốn vó… hôi quá.