Hỗn Nguyên Võ Tôn – Chương 34: Thất giai hắc hùng – Botruyen

Hỗn Nguyên Võ Tôn - Chương 34: Thất giai hắc hùng

Khu săn thú trong Ninh Tĩnh sâm lâm mà Ngọa Lăng thành định ra chỉ chiếm một hai phần mười cả khu rừng, khu vực này tương đối an toàn. Vào sâu hơn là địa bàn của mãnh thú, thậm chí là yêu thú.

Ví như ở cửa một nham động, một con hắc hùng dài tới ba thước, toàn thân đen ngòm đang nằm dưới đất, nhằm hờ mắt thở phì phò.

Bên cạnh nó là một con gấu con lông mượt mà đang lăn lộn chơi đùa. Gấu con mới sinh không bao lâu, còn chưa lớn bằng chân hắc hùng. Chắc là hai mẹ con.

Trên cây cổ thụ cách không xa, cành cái rung rinh, đại hắc hùng mở mắt nhìn đến.

Diệp Phong đang đứng trên cây, hứng thú quan sát con vật nằm trước cửa động. Gã thiếu đối tượng rèn luyện, đại hắc hùng này tựa hồ là đối thủ không tệ.

Cụp tai xuống, hắc hùng lại nheo mắt. Khí tức của người này khiến nó cảm thấy nguy hiểm, không chạm đến là hơn… Tuy gã đặt chân vào địa bàn của nó, nhưng chỉ cần nhanh chóng bỏ đi, nó cũng nhắm một mắt mở một mắt bỏ qua.

Tiểu hùng nhận ra Diệp Phong đến gần, đôi mắt lấp lánh nhìn gã, dáng vẻ cực kỳ khả ái.

Cộp, cộp! Diệp Phong từng bước lại gần, khiến hắc hùng cảnh giác, hình như không phải là nhân loại qua đường.

Nó cách giác đứng thẳng lên, như ngọn núi thịt chặn trước tiểu hắc hùng, gầm lên trầm trầm tựa hồ cảnh cáo Diệp Phong không được đến gần.

“Hay lắm, hắc hùng này chắc nặng hơn ban văn hổ hai, ba lần.” Tuy dài ngang nhau nhưng hắc hùng to hơn hẳn ban văn hổ. Thất giai mãnh thú thậm chí có những loài sánh ngang với nhất giai yêu thú, võ đồ tầm thường cũng không dám trêu vào.

Nhìn hai bàn tay gấu đang múa may trước mặt, gã liếm môi: “Để ta xem thế nào mới là sức mạnh chân chính của gấu. Hi vọng ngươi không để ta quá thất vọng.”

Lực dồn lên toàn thân, gã cũng thể hiện Hùng thế trầm ổn. Gã không dùng khí hải, bởi mục đích là quan sát tư thế của gấu, hòng lĩnh ngộ được sâu hơn ảo nghĩa của Ngũ Cầm quyền.

Hùng phác! Gã nhảy lên, tốc độ tuy không nhanh nhưng mang theo khí thế trầm trọng, song quyền đấm vào hắc hùng.

Gừ! Hắc hùng mắt lóe hung quang, cánh tay to như cành cây giơ lên, nhục chưởng đủ che kín nửa người Diệp Phong, đỡ thẳng vào song quyền của gã.

Cộp! Đương nhiên Diệp Phong bị hất văng đi, lăn mấy vòng mới dừng được thân hình.

Hay lắm, lực đạo mạnh thế này không hổ là vua sức mạnh. Diệp Phong lắc lắc bờ vai hơi tê, mắt càng nóng bỏng cuồng nhiệt. Dù thế nào cũng phải so sức mạnh với hắc hùng.

Ầm! Lại một tiếng nổ đùng đục vang lên, Diệp Phong lùi liền mấy bước, lòng dấy lên một tia cảm ngộ. Ổn, chỉ khi thân thể ổn trọng mới phát huy được lực đạo mạnh nhất.

Gã nhanh chóng hít sâu một hơi, sắc mắt ngưng trọng nhìn hắc hùng chằm chằm. Tư thái động tác của gấu chắc không chỉ có một thức, nhưng hắc hùng chỉ đứng yên một chỗ, dùng đi dùng lại một chiêu chặn đứng công kích của gã.

Mặc cho gã gây hấn thế nào, nó bất động.

Lẽ nào… gã liếc xéo tiểu hùng sau lưng nó, chợt tỉnh ngộ. Hóa ra hắc hùng lo cho hài tử, nên không thể toàn lực thi triển. Thế thì không được! Hiện tại ngươi là đối tượng cho ta mô phỏng, nếu không thể hoàn toàn phát huy thực lực, ta làm sao có thể triệt để lĩnh ngộ Nghĩ hình của gấu.

“Tạm thời nhờ chú mày vậy.” Ánh mắt tinh ranh lóe lên, Diệp Phong lại khiến hắc hùng cảnh giác.

Nó vẫn dùng tiếng gầm trầm trầm cảnh cáo gã, không được lại gần ta, nhưng người và thú ngôn ngữ không tương thông, hơn nữa Diệp Phong cũng không chịu nghe. Tìm được một con hắc hùng trong rừng đâu có dễ, gã đời nào chịu dễ dàng bỏ qua.

Khí thế trầm ổn ban nãy chợt biến đổi, bộ pháp của gã điểm liên tục, sử dụng viên chi khinh linh, mục tiêu là tiểu hắc hùng ở sau lưng đại hắc hùng.

Hắc hùng đột nhiên nổi giận. Nhân loại đáng ghét này lại nhắm vào hài tử của nó, hai chân vung mạnh lên, ngênh tiếp Diệp Phong. Gã nhanh nhẹn tránh đi, hai tay đập xuống khiến mặt đất chấn động, nhân lúc hắc hùng chưa kịp thu lực đạo, hai chân gã điểm vào vai nó, đằng không vượt qua tấm thân khổng lồ đen xì, đáp xuống chỗ tiểu hùng.

Gừ! Hắc hùng nổi giận, hai bàn tay không thu lại, thuận thể thân thể lắc mạnh, như hai cây cột sắt vỗ vào lưng Diệp Phong.

Hổ chi bạo phát! Diệp Phong lại biến đổi khí thế, hai chân mạnh mẽ giơ lên nghênh tiếp tay gấu, thân thể như đạn pháo văng đi, chớp mắt sau đáp xuống trước mặt tiểu hùng, ôm lấy nó vào lòng, thuận thế lăn một vòng rồi đứng dậy.

Gừ, gừ! Mắt hắc hùng tỏ vẻ phẫn nộ, nóng lòng, hung hãn vô tận nhìn Diệp Phong chằm chằm, tựa hồ muốn nuốt sống gã. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

“Đùa với ta nào, có lẽ ta sẽ cân nhắc trả lại tiểu hùng cho ngươi.” Diệp Phong cười khanh khách, nhảy lên một cây cổ thụ cao vút cạnh đó, đặt tiểu hùng lên cành. Tiểu hùng mới sinh chưa đầy vài tháng, lấy đâu ra được ngồi ở độ cao như thế, lập tức hoảng sợ kêu vang.

“Lần nãy ngươi dốc toàn lực thôi.” Diệp Phong uyển chuyển nhảy xuống, thân thể hắc hùng dấy lên hung ý, lao thẳng vào gã.

Bùng bùng bùng bùng. Mặt đất chấn động theo tiết tấu, hai chân trước hắc hùng cào xuống đất, thân thể như ngọn núi nhỏ đập vào Diệp Phong. Hùng chi xung phong!

Tiết tấu của trầm ổn… trọng lượng thân thể… xung kích gia cố…

Trong lúc gã cân nhắc phương thức, hắc hùng đã lao đến nơi, mùi hôi trong miệng nó phả vào mặt gã, giơ cao tay hòng đánh gã nát thành đống thịt vụn.

Hai chân Diệp Phong đóng đinh xuống đất, lực dâng lên từ lòng bàn chân, hai tay giơ cao nghênh đón.

Chát! Cát đá tung bay, lá rung mù mịt, một dòng khí dấy lên, quét sạch mặt đất.

Chân Diệp Phong lún sâu xuống đất, đến tận mắt cá, đầu khớp xương toàn thân đau nhói khiến gã hoài nghi có phải xương mình đã gãy. Dù gã có nhục thể nhị giai võ đồ cũng không chịu nổi toàn lực xung kích khi hắc hùng nổi giận, ngực nhói lên, miệng có mùi máu tanh trào ra.

Hắc hùng cũng bị lực phản chấn của gã đẩy lùi hai bước, có vẻ hơi ngạc nhiên. Đại khái nó đã coi gã là đống thịt, dù là mãnh hổ cũng không dám ngạnh tiếp đòn toàn lực của nó.

“Quả nhiên có chút thú vị.” Diệp Phong tuy toàn thân đau đớn, khóe môi lại nở nụ cười, tựa hồ sắp lần ra chung cực cảnh giới của Nghĩ hình.

Nguyên nguyên lực nhanh chóng chảy khắp thân thể, cảm giác đau đớn dịu dần, gã rút chân khỏi bùn đất, thân thể kêu răng rắc, tựa hồ đề cao được phần nào.

Mỗi lần thân thể bị tấn công, được nguyên nguyên lực chữa lành là sẽ được tăng cường nhất định. Tăng đến mức nào là do mức độ thân thể chịu tổn hại đến đâu… Gã thầm tính toán, lẽ nào có thể dùng cách chịu đòn để tăng tốc độ tu luyện?

“Đồ to xác, đến đây.” Mắt gã ánh lên cố chấp và kiên định, nghiến răng khiêu khích hắc hùng.

Nó gầm vang, lại lao tới…

Bốp! Thân thể Diệp Phong đập mạnh vào một cành cây khiến lá rụng tơi tả, thân cây rung rinh…

Lại một chưởng nữa, Diệp Phong phun ra một ngụm máu, văng xa mười mấy thước, mặt nhăn nhúm vì đau, cơ nhục cũng run lên…

Sức mạnh của hắc hùng hơn gã, đương nhiên là thế. Tuy thân thể nó không như gã, nhưng thể nội hàm chứa thổ nguyên lực. Hùng thế dung hợp thổ nguyên lực, hiệu quả đó gã hiểu hơn ai hết, đối kháng sức mạnh thì hiển nhiên gã bất lợi.

Tuy gã liên tục chịu thiệt thòi, nhưng không chịu nhún nhường, lần nào cũng ngạnh tiếp, thân thể hứng chịu chấn thương không nhẹ, rồi lợi dụng nguyên nguyên lực từ từ chữa trị. Cứ vậy, hắc hùng và gã đối chiến hơn nửa canh giờ, tuy chiếm hết thượng phong nhưng hắc hùng thủy chung không làm gì được gã.

“Hộc, hộc” hắc hùng thở phì phò, tuy nó dai sức nhưng vấp phải Diệp Phong tu luyện nguyên nguyên lực thì cũng chỉ còn cách thở dài, dù sao nguyên nguyên lực của dã thú chỉ do thiên nhiên ban tặng, không biết cách lợi dụng.

“Xem ra gần đủ rồi.” Tuy thân thể tiếp thụ xung kích có thể đề cao tốc độ tiêu hóa nguyên nguyên lực nhưng cũng có cực hạn, vạn nhất không nắm chắc, có khả năng gã sẽ mất mạng trong tay hắc hùng.

“Ngươi đánh lâu như vậy, đến lúc ta công kích rồi.” Diệp Phong cười quỷ dị, khí hải từ từ chuyển động trong thân thể.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.