Hôn Luyến [Abo] – Chương 4 – Botruyen
  •  Avatar
  • 42 lượt xem
  • 3 năm trước

Hôn Luyến [Abo] - Chương 4

Tin tức đám cưới hai nhà Diệp Trình được truyền đi nhanh chóng khiến dư luận xôn xao, có người vui mừng cũng có người buồn. Tần Tiêu dĩ nhiên là không đồng ý với hôn sự của Trình Hi Hòa, bỏ qua cảm giác trong lòng với Trình Hi Hòa không nói, hắn thế nào cũng cảm thấy Diệp Dung Sâm không thích Trình Hi Hòa, Trình Hi Hòa gả cho người như vậy nhất định sẽ không hạnh phúc.

“Hi Hòa, em đã suy nghĩ kỹ chưa?” Tần Tiêu vẫn không từ bỏ công tác tư tưởng với Trình Hi Hòa, “Diệp Dung Sâm không thích hợp với em.”

“Thế nhưng em thích anh ấy.”

“Hi Hòa, em có nghĩ đến chưa, sự yêu thích của em chỉ là sự ngưỡng mộ, bị cuốn hút không thể là tình yêu.

Trình Hi Hòa có một bí mật, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nói với ai, kể cả Tần Tiêu.

Năm sáu tuổi đó, ở tang lễ của mẹ cậu, đó là lần đầu tiên cậu gặp Diệp Dung Sâm. E là Diệp Dung Sâm đã chẳng còn nhớ chuyện này, dù sao khi đó anh còn nhỏ như vậy, hai người dù sao cũng chỉ có duyên gặp mặt một lần.

Mới mất đi người thân Trình Hi Hòa rất đau khổ, cậu ngồi xổm dưới đất khóc như mưa, bố luôn phải đón tiếp bạn không thể nào để ý đến cậu.

Lúc đó chẳng biết Diệp Dung Sâm từ đâu đến lấy ra một cái kẹo mút, “Nếu mà buồn rầu cứ ăn kẹo mút.”

Cái kẹo que vị ô mai đó, cho đến giờ Trình Hi Hòa vẫn giữ gìn trong một hộp kín, mỗi khi nhớ đến Diệp Dung Sâm đều sẽ lấy ra nhìn. Sau này lớn lên, gặp lại Diệp Dung Sâm quả nhiên đối phương đã không còn nhớ rõ cậu, thâm chí ngay cả ánh mắt liếc qua cũng chẳng dừng lại trên người cậu.

Nếu không phải lần thân cận trời xui đất khiến này, Diệp Dung Sâm sợ rằng cả đời này sẽ không có bất cứ quan hệ nào với người kia. Trình Hi Hòa  biết không nên với tới Diệp Dung Sâm nhưng người con trai mình thầm mến bao năm cứ như vậy đứng trước mặt, giao bản thân gả cho anh, cơ hội như vậy chỉ có thể gặp mà không thể cầu.

“Em biết.”

Nếu như chỉ là ngưỡng mộ, tình cảm của Trình Hi Hòa đối với Diệp Dung Sâm sẽ không kiên trì nhiều năm như vậy, cũng chính bởi không phải chỉ vì ngưỡng mộ nên cậu mới muốn thử một lần, cho dù kết quả cuối cùng không như ý nguyện, cậu cũng chịu.

Tần Tiêu thích Trình Hi Hòa, nhưng ngại thân phận anh em của hai người nên vẫn luôn không dám biểu lộ. Hôm nay, hắn thấy được Trình Hi Hòa dù có thế nào cũng nhất quyết muốn gả cho Diệp Dung Sâm, hắn hiểu, đoạn tình cảm này trước sau cũng chỉ có thể nén lại yên lặng trong lòng.

“Được rồi nếu như ngày nào đó, em không vui vẻ, muốn trở về, anh vĩnh viễn ở nơi này đợi em.

Hôn lễ của Trình Hi Hòa với Diệp Dung Sâm rất nhanh được quyết định. Trước hôn lễ, tất cả khách mời đều là các nhân vật nổi tiếng và giàu có. Trình Hi Hòa hiểu rõ mọi người được đón tiếp đều đại diện cho thể diện của Diệp gia. Tuy vậy, với cậu, hôn lễ dù có long trọng đến đâu cũng không quan trọng, quan trọng là…người sóng đôi với cậu chính là Diệp Dung Sâm.

Trình Hi Hòa có chút khẩn trương ngồi trong phòng trang điểm, Tần Tiêu thay cậu chỉnh sửa lại cà vạt với âu phục, nhẹ nhàng nói, ” Căng thẳng lắm à?”

“Có chút.” Trong giọng nói của Trình Hi Hòa có chút run run.
“Cứ coi là vậy đi.”

Diệp Dung Sâm khó mà tưởng tượng được cảnh Trình Hi Hòa khéo léo biện hộ cho người ta, trái lại cảm thấy Trình Hi Hòa thích hợp ở lại trường học đào tạo chuyên sâu hơn.

“Giáo sư Diệp vì sao lại học Pháp luật?”

“Vì sao còn gọi tôi là giáo sư Diệp?” Diệp Dung Sâm quay người, “Chúng ta đã kết hôn rồi, em không cảm thấy xưng hô thế này quá quen rồi sao?”

Bởi vì gọi quen nên trong chốc lát Trình Hi Hòa không thể sửa được, “Vậy nên gọi thế nào?”

“Gọi Dung Sâm đi!” Diệp Dung Sâm đưa tay sờ lên mái tóc đen nhánh của Trình Hi Hòa, “Như vậy nghe sẽ thân thiết hơn.”

Trình Hi Hòa cảm thấy xưng hô như vậy có chút khó mở miệng, ngập ngừng một lúc lâu mới dám thốt ra, “Dung…Dung Sâm.”

Giọng nói của Hi Hòa nói ra còn mang theo chút riêng của tuổi trẻ chính là nhỏ nhẹ, khiến  người nghe được rất thoải mái, trong lòng Diệp Dung Sâm nổi lên chút rung động. Hắn khẽ nhích người, hôn lên bờ môi mỏng mà đầy đặn kia, cảm xúc còn mềm mại hơn so với tưởng tượng.

Hành động của Diệp Dung Sâm không khỏi khiến Trình Hi Hòa giật mình. Cậu giật mình, đôi môi mọng đỏ hơi mở, đối phương nhân cơ hội này ôm chặt eo cậu, kéo cậu vào trong lòng, làm sâu sắc nụ hôn này.

Khí tức Alpha của Diệp Dung Sâm mạnh mẽ thâm nhập đến từng tế bào yếu ớt của Trình Hi Hòa, chỉ là một nụ hôn mà cơ thể này đã không tự chủ được dần dần nóng lên.

Nụ hôn này kéo dài không  lâu lắm, Diệp Dung Sâm thoáng buông Trình Hi Hòa ra, chưa thỏa mãn liếm nhẹ phiến môi bị hôn đến sưng đỏ ướt át, bàn tay hơi lạnh khẽ vuốt xuống làn da ấm áp nhẵn nhụi, “Có phản ứng rồi?”

Trình Hi Hòa còn chưa tới thời kỳ phát tình, nhưng bị Diệp Dung Sâm khiêu khích như thế cũng đúng là có chút không nhịn được, cắn đôi môi đỏ mọng, nén lại tiếng rên rỉ suýt bật ra.

“Đêm nay cứ như vậy trước đi, em cũng mệt rồi, chuyện gì chưa làm chúng ta cứ để từ từ rồi sẽ đến.”

Diệp Dung Sâm nhìn ra sự thất vọng trong mắt Trình Hi Hòa, hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo đối phương sát vào lòng, “Ngủ đi.”

Có chút ôn nhu lại giống như một lưỡi dao sắc bén, nhẹ nhàng xẹt qua trong lòng Hi Hòa, không có máu me đầm đìa nhưng thật ra đã để lại một vết thương thật sâu.

P/s: Mọi người có thể thấy là mình để cách xưng hô không giống nhau vì muốn tùy từng trường hợp mà thay đổi cách xưng hô cho phù hợp. Với cách xưng hô của Hi Hòa từ chương này Hi Hòa đã coi là vợ của Diệp Dung Sâm nên mình để xưng hô là “em-anh, còn Dung Sâm với Hi Hòa mình thấy Dung Sâm hơn tuổi Hi Hòa khá nhiều nên mình sẽ để là “tôi -em”, mọi người có muốn thay mình thay đổi thành “anh-em” không? Hãy comment cho m biết nhé ^^.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.