Lúc Diệp Dung Sâm nhận được báo cáo xét nghiệm toàn thân của Trình Hi Hòa do bệnh viện gửi đến thì cũng là chuyện của một tuần sau đó, báo cáo cho thấy ngoại trừ tiểu cầu hơi thấp so với chỉ tiêu bình thường thì những cái khác đều bình thường.
Liên quan đến việc kỳ phát tình bị đến muộn bác sĩ chỉ nói cần theo dõi thường xuyên nếu như trước cuối năm mà vẫn không có dấu hiệu có thể dùng một số loại thuốc hỗ trợ.
Về chuyện giữa Ngụy Thất và Tần Tiêu, Trình Hi Hòa không hề hay biết gì cả, Diệp Dung Sâm cũng không nhắc đến. Nếu như không phải vì tham gia tiệc sinh nhật của Kỷ Hàn cũng Diệp Dung Sâm, Trình Hi Hòa cũng không biết mình còn bị che giấu bao lâu.
Kỷ Hàn mời Diệp Dung Sâm với Trình Hi Hòa cùng nhau tham dự tiệc sinh nhật ba mươi tuổi của hắn, hắn nói qua điện thoại rằng đây là bữa tiệc phóng túng cuối cùng của hắn vì hắn đã đáp ứng ba hắn sau bữa tiệc sinh nhật này sẽ về nhà ngoan ngoãn thừa kế gia sản, không sống cuộc sống ăn chơi phóng túng nữa.
Ngày sinh nhật Kỷ Hàn, bởi vì luận văn của Trình Hi Hòa gặp chút vấn đề mà đến muộn một tiếng sao hắn bỏ qua được, ngược lại còn cố tình trêu chọc, “Không biết là cùng chị dâu nhỏ của chúng ta bận bịu gì mà đến trễ thế?
Diệp Dung Sâm đã quen với thói đùa không kiêng không nể gì cùa Kỷ Hàn, nhưng Trình Hi Hòa da mặt mỏng lại khác nhất thời đỏ hết cả mặt, ánh mắt không biết đánh sang nơi nào mới phải.
“Luận văn của Hi Hòa xảy ra chút vấn đề hơn nữa trên đường tới có hơi tắc đường nên bọn tôi mới đến muộn.”
Kỷ Hàn bĩu môi một cái, cho rằng Diệp Dung Sâm như vậy thật nhạt nhẽo, đối với bất kỳ sự đùa giỡn nào hắn cũng chưng ra cái vẻ tẻ nhạt giải thích, chính là một tên đầu gỗ chính hiệu.
“Tôi còn tưởng kết hôn rồi cậu sẽ biết một chút lãng mạn, vẫn cứ nhạt nhẽo như vậy.”
Đối với kiểu người đối với mọi chuyện đều giữ một biểu cảm, hoàn toàn không hiểu cuộc sống hoàn mỹ của Diệp Dung Sâm trước giờ trải qua kiểu gì.
“Nếu đã tới trễ vậy thì tự phạt ba ly đi.”
Ngụy Thất tự nhiên xuất hiện từ góc tối nào đó, trong tay còn đang cầm ly Whisky, khuôn mặt có vẻ kém sắc yên lặng nhìn Diệp Dung Sâm trong ánh mắt ẩn chứa nỗi thống hận cùng không phục.
Hôm nay là sinh nhật Kỷ Hàn, Diệp Dung Sâm cũng không muốn nảy sinh bất kỳ chuyện không vui gì với Ngụy Thất, khi hắn định giơ tay nhận lấy ly rượu, Ngụy Thất lại đẩy ly rượu đến trước mặt Trình Hi Hòa, “Nếu là bởi vì Hi Hòa nên mới tới muộn thì ly rượu này phải phạt cậu ấy mới đúng.”
“Các cậu đang ở đâu?”
“Quán bar Minh Nhật ở số 57 đường Hòe Bắc.
Nói xong Tần Tiêu cúp điện thoại, Diệp Dung Sâm cười mà như không nói với Kỷ Hàn, “Sẽ có người đến đón Ngụy Thất.”
“Ai vậy? Kỷ Hàn cũng vừa hay không muốn mang một con ma men về nhà.”
Trình Hi Hòa rốt cuộc không nhịn được hỏi “Anh em muốn tới đón luật sư Ngụy sao?”
“Hắn không nói nhưng hỏi địa chỉ.”
“Thật sao?” Mặc dù Tần Tiêu nói qua hắn với Ngụy Thất chỉ là bạn nhưng Trình Hi Hòa vẫn mơ hồ cảm thấy kỳ lạ.”
Diệp Dung Sâm nhìn thấy khuôn mặt khó hiểu của Trình Hi Hòa cũng không có ý định gạt về mối quan hệ hiện giờ của Ngụy Thất với Tần Tiêu, “Anh trai em không có nói với em sao? Hắn đang theo đuổi Ngụy Thất.”
“Cái gì? Trình Hi Hòa trố mắt nghẹn họng, “Anh em theo đuổi luật sư Ngụy?”
“Chờ hắn tới, em có thể tự mình hỏi hắn mà.”
Tần Tiêu theo đuổi ngụy thất?
Anh biết rõ là người Ngụy Thất thích là Diệp Dung Sâm tại sao còn muốn tự mình chuốc lấy cực khổ?”