Trình Hi Hòa và mẹ Diệp đang trò chuyện rôm rả thì điện thoại của Diệp Dung Sâm gọi đến. Mẹ Diệp vì không muốn làm phiền hai người nói chuyện nên chủ động ra ngoài, để lại không gian riêng tư cho Trình Hi Hòa.
“Anh bận xong rồi hả?”
“Ừ, vừa mới về đến khách sạn.” Diệp Dung Sâm nới lỏng cà vạt đang siết chặt, “Em đang làm gì đó?”
“Không có gì, vừa nói chuyện với mẹ thôi.”
“Nói chuyện với mẹ á? Trò chuyện gì đó?”
“Thì chuyện trò linh tinh thôi.” Trình Hi Hòa bất giác nắm thật chặt tấm ảnh trong tay,”Dung Sâm đợi anh về chúng mình đi chụp ảnh nhé.”
“Chụp ảnh?” Quyển anbum kia cho thấy Diệp Dung Sâm rất ít khi chụp ảnh, cho đến bây giờ ảnh hai người họ chụp chung cũng chỉ có tấm ảnh kết hôn treo trên tường,”Không phải là sắp nghỉ hè sao, đợi đến lúc đó chúng ta đi du lịch em muốn chụp bao nhiêu thì chúng ta sẽ chụp bấy nhiêu.”
“Ừm.” Trình Hi Hòa liếc nhìn thời gian, “Dung Sâm anh ăn cơm chưa?”
“Chưa, lát nữa cùng đồng nghiệp ra ngoài ăn.
Còn 4 ngày nữa Diệp Dung Sâm sẽ trở về, bốn ngày nói dài không dài nói ngắn cũng không ngắn, đối với Hi Hòa thì một ngày lại dài như một năm.
Diệp Dung Sâm nghe được bên kia không trả lời, “Tại sao không nói nữa rồi?”
“Em đang nghĩ xem mấy ngày nữa anh mới về.” Trình Hi Hòa nghĩ thầm, nếu như chớp mắt là đến bốn ngày thì thật tốt.
“Nhớ anh đến vậy?”
Trình Hi Hòa đỏ mặt, “Ừm.”
“Tôi cũng nhớ em, mỗi ngày đều nhớ, đều muốn ôm ôm hôn hôn em.” Giọng nói Diệp Dung Sâm bỗng trở nên trầm xuống, “Hi Hòa, tôi muốn em.”
Trình Hi Hòa vốn dĩ không nghĩ đến mặt này nhưng nghe được lời Diệp Dung Sâm thân thể cũng nổi lên phản ứng bất thường, cậu nằm trên giường, nắm điện thoại di động thật chặt, “Nhưng mà chúng ta đang gọi điện…”
“Không sao, em làm theo những gì tôi nói.” Diệp Dung Sâm một tay cầm điện thoại, một bên sờ lên tinh khí nóng bỏng, “Cởi quần ra, khẽ mở chân ra, dùng ngón tay sờ miệng huyệt một cái, có phải đã ướt rồi không?”
Tần Tiêu giật giật môi yên lặng không nói.
“Không làm được đúng không? Vậy nên cần gì phải hư tình giả ý?”
Ngụy Thất không cần sự đồng tình đáng thương, càng không cần thương hại, cái hắn cần chính là một người dù cho hắn có mắc phải sai lầm lớn thế nào cũng có thể cùng hắn đi đến cuối cùng.
Nhìn bóng lưng Ngụy Thất lặng lẽ rời đi, tròng mắt Tần Tiêu liền tối sầm lại, bàn tay cuộn lại thành nắm đấm thật chặt. Nếu như đời này định trước không thể ở bên cạnh Hi Hòa, vậy thì để hắn thay Hi Hòa nắm giữ phần hạnh phúc không dễ dàng gì vậy.
Tần Tiêu xuống xe, bất chấp đuổi theo Ngụy Thất, ngay khi giây phút đối phương muốn lên xe, hắn bắt lại cổ tay mảnh khảnh của Ngụy Thất.
Đôi mi thanh tú của Ngụy Thất nhíu chặt, vừa định mở miệng chất vất đối phương muốn làm gì, thì lại bị hắn bất ngờ chặn lấy môi.
Hi Hòa, anh sẽ không để ai phá hoại hạnh phúc của em, ai cũng không được.
Ngụy Thất sợ run người, sau đó nhanh chóng phản ứng, dùng sức đẩy Tần Tiêu ra giang tay giáng xuống mặt hắn một cái tát không chút nương tay.
Năm ngón tay in hằn trên gương mặt kia, gò má đau rát, Tần Tiêu chậm rãi quay đầu tròng mắt đen láy nhìn chằm chằm khuôn mặt tức giận.
Ngụy Thất giống như bị thứ gì đó vấy bẩn bàn tay mạnh mẽ chát xát đôi môi bị Tần Tiêu hôn qua, “Tần Tiêu anh điên rồi sao?”
Tiếp theo Tần Tiêu nói, đây sẽ là lời nói dối hoàn mỹ nhất cuộc đời hắn.
Trình Hi Hòa nói nếu thực sự đang yêu một người sẽ không có cách nào giả bộ, nhưng hắn lại đem lời duy nhất này nói ra một cách suôn sẻ.
“Tôi quả thực điên rồi.” Hai tròng mắt Tần Tiêu hơi rũ xuống, ánh mắt nhìn khiến người ta ảo giác rằng hắn thực sự chân tình, “Người tôi thích lại yêu người khác, cậu nói xem tôi phải tỉnh táo kiểu gì đây?”
Lời bày tỏ bất ngờ của Tần Tiêu giống như tia sét giáng xuống Ngụy Thất, hắn không thể ngờ những lời hoang đường buồn cười như vậy lại phát ra từ miệng Tần Tiêu.
Ngụy Thất mặt đầy khiếp sợ lảo đảo lùi về mấy bước, đụng phải chiếc xe đang đậu đằng sau, Tần Tiêu vẫn không hề để ý mà từng bước ép sát đến mức Ngụy Thất không còn đường lui đành phải quát to,”Anh đừng có lại đây.”
Từ lúc quen biết Ngụy Thất tới nay đây là lần đầu tiên thấy hắn hốt hoảng đến vậy.