Sau khi kết thúc bữa tối, Diệp Dung Sâm đưa Trình Hi Hòa về nhà.
“Cảm ơn thầy Diệp.”
Trình Hi Hòa vừa định xuống xe, Diệp Dung Sâm giữ tay cậu lại, nghiêm túc hỏi, “Trình Hi Hoà em có muốn kết hôn với tôi không?”
Có thể gả cho Diệp Dung Sâm là ước mơ tha thiết của bao nhiêu người, nhưng Trình Hi Hòa là người tự hiểu rõ bản thân mình, Diệp Dung Sâm với cậu mà nói thế nào cũng là người cầu còn không được, một người ưu tú như vậy làm sao có thể đến với người bình thường như cậu đây?
“Em không xứng với thầy.”
Diệp Dung Sâm khẽ nhíu mày, giữ lấy tay của Trình Hi Hòa siết thật chặt, “Tôi là đang hỏi em có muốn kết hôn với tôi hay không, không phải hỏi em, có xứng với tôi không?”
“Giáo sư Diệp sao lại muốn chọn em?” mắt Trình Hi Hòa hơi rũ xuống, “Có rất nhiều người thích thầy, em chẳng qua chỉ là một người trong số đó.”
Trình Hi Hòa nói không sai, cho dù không phải là Trình Hi Hòa, thì với điều kiện của hắn thì hắn hoàn toàn có thể tìm tới một người thích hắn giống như Trình Hi Hòa để kết hôn. Diệp Dung Sâm cũng không rõ tại sao mình lại muốn chọn Trình Hi Hòa, giống như là có một lực đẩy mãnh liệt nào đó thúc đẩy hắn để hắn phải lấy người trước mắt này.
Diệp Dung Sâm sẽ không nói dối. cũng không giỏi nói chuyện dông dài, so với việc lừa dối, hắn càng muốn nói ra lời thật lòng.
“Bởi vì em là người thích hợp kết hôn.”
Mặc dù biết rằng Diệp Dung Sâm không phải bởi vì thích mình nên mới muốn kết hôn với mình, nhưng ít ra với câu trả lời của người đàn ông này, Trình Hi Hòa cũng còn có chút mong đợi, thế nhưng trước mắt sẽ là mong đợi hay thất vọng?
“Vậy sao…”
“Tôi hiện tại không thích em, không có nghĩa là sau này cũng không thích.” Diệp Dung Sâm tha thiết nói, “Lẽ nào em không muốn thử sao? Thử khiến tôi thích em, nếu như có thể ngày ngày sống cùng với tôi, tỷ lễ hẳn là cao hơn một chút.”
“Ngày hôm nay làm phiền thầy rồi, thầy Diệp.”
“Không vấn đề gì, là việc nên làm, nói gì thì sau này đều là người một nhà.” Diệp Dung Sâm nhẹ nhàng đối lại với địch ý của Tần Tiêu.
Tần Tiêu nắm chặt hai tay, khuôn mặt anh tuấn căng thẳng, kéo lấy tay của Trình Hi Hòa, “Hi Hòa, chúng ta về thôi.”
Diệp Dung Sâm nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
Ngón tay nhẹ nhàng ghõ vào tay lái.
Đếm thầm trong lòng.
Một.
Hai.
Ba.
Trình Hi Hòa đột nhiên ngẩng đầu nói với Tần Tiêu, “Anh, chỉ cần lần một lần này thôi cũng đủ rồi…”
Tần Tiêu còn chưa hiểu ý tứ trong lời nói của Trình Hi Hòa, Trình Hi Hòa hất tay của hắn ra, xoay người chạy về chỗ xe vẫn đang đỗ.
Trình Hi Hòa mở cửa xe, Diệp Dung Sâm mỉm cười.
“Diệp giáo sư, chúng ta kết hôn đi.”
“Được.”
Nếu như đây là cơ hội mà ông trời ban cho cậu, tại sao cậu lại phải bỏ lỡ cơ hội này? Diệp Dung Sâm hiện tại không có thích mình thì sao? Là người thì đều có tình cảm lẫn nhau, chỉ cần bản thân không ngừng cố gắng, nhất định sẽ có một ngày Diệp Dung Sâm nhìn thấy được.