Hôn Luyến [Abo] – Chương 22 – Botruyen
  •  Avatar
  • 29 lượt xem
  • 3 năm trước

Hôn Luyến [Abo] - Chương 22

Cách làm của Ngụy Thất được bố Trình tán thành, dù sao thì tình thế lúc đó phương án giải quyết như vậy là tốt nhất rồi. Thế nhưng ông vẫn cứ cảm thấy không yên, cho rằng lần này ông đặt hết hi vọng lên bên thông gia nhưng họ căn bản không có thành tâm muốn giúp.

Ông đem tất cả sự khó chịu đổ lên người Trình Hi Hòa.

Trình Hi Hòa vừa tan học liền nhận được điện thoại của bố mình, có một chút do dự nhưng vẫn gọi lại, “Alo, bố, bố tìm con?”

“Anh còn mặt mũi gọi tôi là bố sao? Không thèm quan tâm đến sự tình của Trình thị, ngay cả việc để cho Diệp Dung Sâm đứng ra giải quyết  mọi chuyện cũng không dám làm!”

Trình Hi Hòa cẩn thận nói, “Là xảy ra chuyện gì sao ạ?”

“Anh có biết hiện tại người ngoài xem Trình thị chúng ta ra sao không? Trình thị giống như đã làm trò cười cho người khác xem vậy, mặc cho người người tùy tiện uy hiệp!”

Trình Hi Hòa cũng biết Bố Trình ở trên thương trường nhiều thủ đoạn, sự việc lần này cuối cùng là thỏa hiệp khẳng định làm cho con người kiêu ngạo như ông khó mà nén nổi tức giận.

“Bố à, chuyện này không liên quan đến Diệp Dung Sâm.” Trình Hi Hòa không dám làm ông tức giận, giọng nói cung kính, “Bố biết là anh ấy sẽ không nhúng tay vào việc ở công ty luật.”

“Nó không làm lẽ nào bố nó cũng không được sao?” Bố Trình một bụng đầy oán khí bạo phát, “Phái một tên Ngụy Thất qua đây coi như ta là người phái hắn tới đây vậy, căn bản là không để Trình gia ta vào mắt!”

“Bố, bọn họ tuyệt đối không có ý đó, người hiểu lầm rồi.”

“Tôi hiểu lầm? Anh ở cùng Diệp Dung Sâm đã lâu như vậy, hắn vẫn cứ chần chừ không thèm tiêu ký anh, điều này chứng tỏ cái gì chứ? Chứng tỏ anh ở trong lòng hắn cũng chẳng có gì quan trọng!”

Nhắc đến chuyện liên quan đến Diệp Dung Sâm, Trình Hí Hòa liền trở thành người có lý lẽ mà phản biện lại, “Bố, Dung Sâm không đánh dấu con là bởi vì thời kỳ phát tình của con còn chưa tới, như vậy không có nghĩa là trong lòng anh ấy không có con.”

“Loại chuyện hoang đường này mà anh cũng tin? Thời kỳ phát tình không đến cũng có thể đánh dấu giống như thế, điểm đấy anh không biết sao?”

“Đó là cưỡng ép đánh dấu….”

“Nhưng anh cũng là người trưởng thành rồi, thời gian phát tình đến muộn cho dù có cưỡng ép đánh dấu cũng không bị tổn thương quá lớn, điểm đấy chẳng lẽ Diệp Dung Sâm lại không biết sao? Nói cho cùng cũng chỉ là nó không muốn đánh dấu anh thôi!”

Lời nói của ông khiến Trình Hi Hòa á khẩu không đáp lại được, cậu không nói gì mà chỉ lẳng lặng nghe đầu điện thoại bên kia trút xuống giận dữ, cho đến khi đối phương buông ra một câu chán ghét, “Tôi sao lại có thể sinh ra được một đứa con trai vô dụng như anh” cuộc đối thoại không vui vẻ này mới kết thúc.
“Xem xem có mail đến không, chuẩn bị đóng rồi.”

Nói xong, Diệp Dung Sâm tắt máy tính, nói với Trình Hi Hòa vẫn đang ngây người ở cửa phòng tắm, “Sao thế, nhanh lên giường nằm nào, lát nữa lại lạnh rồi.”

Trình Hi Hòa chui vào chăn, tỉ mỉ quan sát sắc mặt Diệp Dung Sâm, xác nhận đối phương chưa phát hiện ra cái gì, mới yên tâm một chút.

“Tắt đèn nhé.”

“Ừm.”

Đối với việc Trình Hi Hòa muốn mua thuốc cấm, Diệp Dung Sâm vừa tức lại vừa thương, hắn không biết phải làm sao mới có thể trấn an được tâm hồn nhạy cảm của Hi Hòa.

Nghĩ tới đây, Diệp Dung Sâm cúi đầu hôn xuống môi Trình Hi Hòa, không để cậu có cơ hội thở dốc, thô bạo kéo quần ngủ của đối phương xuống, tính khí cường tráng không hề báo hiệu trước mà trực tiếp cắm vào.

Đột nhiên bị xông vào khiến Trình Hi Hòa theo phản xạ muốn đẩy Diệp Dung Sâm đang đè trên người mình ra. Nhưng Diệp Dung Sâm cũng không nhường nhịn nửa phần, ngược lại còn đém hai chân cậu tách xa nhau để đoạn tính khí còn lại đi cả vào. Đau đớn xen lẫn khoái cảm tê dại, nước mắt Trình Hi Hòa dọc theo khóe mắt chảy xuống. Diệp Dung Sâm dùng bàn tay lớn của mình nhào nặn, kéo căng mông cậu, hơi rút hung khí rồi lại hung ác đâm vào.

Bị hôn đến nỗi không thể thở nội Trình Hi Hòa chỉ có thể bật ra mấy tiếng ô ô nghẹn ngào, khe nhỏ bên trong bị cự vật xâm chiếm vừa sâu lại vừa nặng, mỗi một cái đều giống như muốn xuyên thủng cậu. Diệp Dung Sâm thoáng buông ra bờ môi đỏ mọng, Trình Hi Hòa không chịu nổi mà cầu xin, “Nhẹ chút, Dung Sâm, anh nhẹ một chút…em bị làm chết mất, đâm vào sâu quá……”

Diệp Dung Sâm kiềm chế, nắm lấy phần eo dùng sức đung đưa, “Sâu chỗ nào? Tôi thấy tôi làm vẫn chưa đủ mạnh!”

“Nhanh quá, a, ô…Dung Sâm, Dung Sâm, …em khó chịu!”

Nghe được thanh âm nức nở của Trình Hi Hòa, trái tim Diệp Dung Sâm như bị bóp nghẹn, đau đến khó có thể hô hấp.

Rõ ràng chỉ muốn đối xử dịu dàng với người trong ngực, nhưng Diệp Dung Sâm lại không thể khống chế được lửa giận trong lòng, hắn thậm chí chỉ muốn thét lên với Trình Hi Hòa rằng: Tôi thích em như vậy mà sao em lại muốn làm tổn thương chính mình?

Diệp Dung Sâm không thể tha thứ việc Trình Hi Hòa tự làm tổn thương mình.

Nhưng lại càng không thể tha thứ cho chính bản thân mình đã khiến em ấy phải bất an như vậy.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.