“Hi Hòa, giáo sư Diệp sao lại biết tên của cậu vậy? Hai người quen biết nhau sao?” Giờ học của Diệp Dung Sâm vừa kết thúc, bạn học Beta ngồi bên cạnh nhịn không được tò mò liền hỏi.
Phải biết rằng, Diệp Dung Sâm chưa bao giờ gọi đích danh tên ai để trả lời câu hỏi cả, dù sao lớp học đông người, phải nhớ hết tất cả các tên là không thể, vì thế đa số là dựa vào những người dơ tay mà Diệp Dung Sâm tùy tiện gọi một người trả lời. Ngày hôm nay lại là lần đầu tiên gọi tên của Trình Hi Hòa.
“Không, không có, tớ với giáo sư không quen biết.” Trình Hi Hòa nghĩ thầm, cậu sao có thể quen biết Diệp Dung Sâm được, có thể ngồi trong lớp của thầy ấy đã rất thỏa mãn rồi.
“Thật sao?” Bạn học mang theo ánh mắt nghi ngờ nhìn sang Trình Hi Hòa, “Không phải cậu cố ý không nói đấy chứ?”
“Tớ thật sự không quen giáo sư Diệp mà.” Trình Hi Hòa có tính cách hơi trầm, ở trường học cũng không có nhiều bạn thân, nơi thường xuyên đến nhất cũng chỉ có thư viện.
Trình Hi Hòa được Diệp Dung Sâm gọi tên trả lời câu hỏi sự tình thoáng cái đã có thể truyền ra đủ loại lời đồn ra ngoài. Có một vài lời Trình Hi Hòa nghe thấy cũng làm như không nghe thấy, bởi vì lời lẽ luôn đáng sợ, bạn càng nói dối người khác sẽ nghĩ bạn đang che dấu cái gì, đơn giản mặc kệ bọn họ nói gì là được rồi.
Mẹ của Trình Hi Hòa mất sớm, bố cậu tiếp tục cưới vợ khác. Mẹ kế còn dẫn theo một đứa con trai khác nữa về nhà. Tuy nói là người thừa kế chính thức của Trình gia nhưng lại không có tốt đẹp như người ta vẫn tưởng tượng. Bố Trình là một Alpha, ông đối với thân phận Omega của Trình Hi Hòa vô cũng bất mãn, từ đáy lòng suy nghĩ không thể giao tất cả gia nghiệp cho một Omega nên bình thường đều đối xử lạnh nhạt với đứa con trai này.
Ngược lại, con riêng của vợ kế lại được bố Trình yêu chiều. Không chỉ bởi vì Tần Tiêu là Alpha, còn bởi vì năng lực làm việc của cậu rất tốt, rất nhiều người khen ông nuôi được một đứa con trai giỏi giang thế nào khiến ông vô cùng hãnh diện.
Trình Hi Hòa thì lại giống như vết nhơ trong đời bố Trình, còn là vết nhơ xóa cả đời không sạch được.
Vậy nên khi mẹ Diệp Dung Sâm tìm đến thương lượng chuyện thông gia thì bố Trình vô cùng vui vẻ. Phải nói là thế lực Diệp gia ở trong nước không đến mức hô mưa gọi gió nhưng so với Trình gia mà nói thì vẫn là tốt hơn. Bố Trình cũng không nghĩ tới, đứa con Omega này còn có chút tác dụng, ít ra cũng không phải một phế vật.
Tần Tiêu về đến nhà, không thấy Trình Hi Hòa, có chút bận tậm hỏi: “Bố, Hi Hòa đâu? Đến giờ này mà em ấy vẫn chưa về nhà sao?”
Hiếm thấy khi nào bố nhắc đến Trình Hi Hòa thì trên mặt lại biểu lộ vui mừng, “Nó sẽ kết hôn với Diệp Dung Sâm.”
Bố Diệp buổi tối không thấy Diệp Dung Sâm, tò mò hỏi, “Dung Sâm đâu, sao nó không tới ăn?”
Mẹ Diệp hí hửng trả lời, “Quên chưa nói cho ông, nó đi xem mặt rồi.”
“Nó chịu đi xem mặt?” Bố Diệp hơi kinh ngạc “Trước đây không phải nói ra đều không muốn đi sao?”
“Dung Sâm không thể thay đổi sao?”
“Chắc là nó không chịu được sự cằn nhằn của bà rồi.”
“Ông nói kiểu gì thế?” Mẹ Diệp nói liên tục, “Không phải là tôi suy nghĩ cho nó à, lớn đầu như vậy rồi, lúc đầu còn lo rằng nó muốn lấy Ngụy Thất, nhưng nó nói không phải.”
“Bà đúng là lắm chuyện.” Bố Diệp nghĩ đầu óc mẹ Diệp nhiều khi chứa được nhiều thứ, “Quên đi, dù sao đây cũng là chuyện vui, đối tượng bên kia là con cái nhà ai?”
“Trình Hi Hòa, con của Trình gia, năm ấy nó 6 tuổi, lúc mẹ nó qua đời, chúng ta cũng đến viếng lễ tang đấy.” Mẹ Diệp nhắc nhở.
“Ừm. cũng có chút ấn tượng. Sao lại chọn cậu ấy?”
“Tối có ấn tượng tốt với cậu bé ấy, là một đứa trẻ ngoan.”
Bố Diệp gật đầu, không nói gì nữa.