“Giáo sư Diệp.”
Diệp Dung Sâm nghe được giọng nói của Ngụy Thất, theo bản năng kéo Trình Hi Hòa về phía sau mình, “Luật sư Ngụy còn có việc?”
“Chẳng lẽ không thể cùng với bạn học cũ ăn một bữa cơm sao?” Ngụy Thất đi lên trước, nhìn thoáng qua Trình Hi Hòa đứng sau Diệp Dung Sâm, “Nhân tiện giới thiệu một chút về người phía sau anh chứ?”
Diệp Dung Sâm biết Ngụy Thất là vì Trình Hi Hòa nên mới tới, hơi nhíu lại đôi mày tuấn tú, nhẹ nhàng ôm chặt lấy eo của Trình Hi Hòa, “Hi Hòa, đây là luật sư Ngụy chắc em cũng biết rồi.”
Ngụy Thất cười mà như không nhìn Diệp Dung Sâm, đợi Diệp Dung Sâm giới thiệu tiếp.
“Luật sư Ngụy, đây là người yêu tôi, Trình Hi Hòa.”
Sắc mặt Ngụy Thất có chút trắng bệch, ý cười bên môi hơi khép lại, đưa tay chào hỏi với Trình Hi Hòa, “Chào cậu.”
Trình Hi Hòa nhìn lướt sang Diệp Dung Sâm, rụt rè đưa tay ra, “Chào anh, luật sư Ngụy”
Khi sát đến Ngụy Thất, Trình Hi Hòa cảm nhận được mùi hương quen quen, chính là mùi hương xa lạ dính trên người Diệp Dung Sâm tối qua, hai cỗ mùi hương lại vừa hay trùng khớp.
Trình Hi Hòa chợt nhận ra, người đồng nghiệp của Diệp Dung Sâm có lẽ không ai khác mà chính là Ngụy Thất.
Vì sao Dung Sâm không trực tiếp nói cho cậu biết?”
“Không có cơ hội tham gia hôn lễ của hai người, bữa trưa hôm nay coi như bù lại đi.”
Ngụy Thất cố ý đem Trình Hi Hòa tới nhà hàng mà mình và Diệp Dung Sâm thường đến trước đây. Ông chủ vẫn không đổi, lúc nhìn thấy Ngụy Thất còn vô cùng nhiệt tình, “Ngụy Thất, lâu rồi không gặp? Bao nhiêu năm qua đi đâu vậy? Thật lâu rồi không thấy cậu với Dung Sâm tới.”
Tròng mắt của Trình Hi Hòa hơi rũ xuống, vẫn giữ im lặng không nói gì.
Diệp Dung Sâm biết, sự tình giữa hắn với Ngụy Thất cuối cùng cũng không thể giấu diễm nữa.
“Ừm, mấy năm trước tôi có xuất ngoại.” Ngụy Thất không tính nói chi tiết, nhanh chóng kết thúc câu chuyện cũ với ông chủ “. Có bàn dành cho ba người không?”
“Diệp Dung Sâm, một ngày nào đó anh sẽ hiểu cảm giác đau đớn khi mất đi người mình thương yêu là thế nào.”
Đối mặt với uy hiếp của Ngụy Thất, Diệp Dung Sâm không có nửa phần nhượng bộ hay lo sợ, nắm chặt hai tay, “Ngụy Thất, đừng có ép tôi, tôi có giới hạn của mình.”
“Vậy hãy để tôi xem một chút, điểm giới hạn của anh là ở chỗ nào.”
Diệp Dung Sâm có thể nhịn được Ngụy Thất trách móc mình bạc tình nhưng tuyệt không thể chịu việc cậu ta đem Hi Hòa dính vào chuyện này.
Xe taxi đi không bao lâu thì Trình Hi Hòa xuống xe ở giữa đường, một mình đi lung tung trên đường mà không có mục đích gì.
Qua thật lâu, Trình Hi Hòa mới đi được đến dưới một tán cây lớn bên đường, hơi cúi người xuống, chống vào thân cây, thở ra từng hơi khó khắn. Viền mắt chua xót trở nên ướt nhòe, tất cả bình tĩnh vào lúc này đều không thể nhịn thêm nữa.
Trình Hi Hòa không muốn trở thành người Diệp Dung Sâm chán ghét nhưng cậu không thể chống được nỗi ghen tỵ trong lòng, ham muốn trong lòng càng lúc lại càng tăng.
“Trình Hi Hòa.”
Giọng nói quen thuộc đến mức dù có long trời lở đất cũng không thể quên được.
Trình Hi Hòa không dám quay đầu, bàn tay luống cuống gạt đi nước mắt trên mặt.
Diệp Dung Sâm bước nhanh đến, kéo lấy Trình Hi Hòa ôm vào lòng, hơi thở ấm áp dồn dập xen lẫn một chút lo sợ không yên. Sau khi chia tay không vui vẻ với Ngụy Thất, trong lòng Diệp Dung Sâm có cảm giác mơ hồ Trình Hi Hòa lên xe chỉ là để che mắt. Đứa nhỏ này nhất định lên xe không lâu sẽ xuống, quả nhiên như dự liệu Diệp Dung Sâm thực sự phát hiện ra cậu ở bên đường.”
“Em là kẻ ngốc sao?”
Không đợi Trình Hi Hòa trả lời, Diệp Dung Sâm đã tự trả lời, “Em đúng là một tên ngốc.”
“Ngốc đến mức biết đem người mình thích nhường cho người khác, em không sợ tôi thực sự nối lại tình cũ với Ngụy Thất à?”
Không biết qua bao lâu, lâu đến mức Diệp Dung Sâm cho rằng không đợi được câu trả lời của Trình Hi Hòa nữa, người trong lòng mới run rẩy lên tiếng,” Em..em không muốn nhưng mà…. Người anh thích không phải em mà.”