Ngày kỉ niệm một trăm năm thành lập trường đại học A sắp tới, Diệp Dung Sâm là người tốt nghiệp loại xuất sắc của trường, được bầu là giáo sư được yêu thích nhất trong 3 năm liền, vì thế dĩ nhiên không thể thiếu bài diễn thuyết ở buổi lễ.
Hôm nay, vừa hết giờ học, Diệp Dung Sâm đã được thông báo đến phòng hiệu trưởng. Kết quả còn chưa vào tới cửa đã nghe đến giọng nói của Ngụy Thất đang nói chuyện với hiệu trưởng.
Diệp Dung Sâm đảo mắt liếc sang Ngụy Thất, biểu tình bình đạm, “Hiểu trưởng, thầy tìm tôi?”
Thầy giáo già đã có tuổi khi cười nếp nhăn trên mặt xếp thành vòng, vẻ hiền từ trong nháy mắt lộ ra vẻ ôn hòa, “Dung Sâm, cậu đến rồi đấy à, đến đây, qua đây chào hỏi với Ngụy Thất, các cậu chắc cũng nhiều năm không gặp rồi?”
Ngụy Thất tỏ ra chưa từng gặp qua Diệp Dung Sâm, “Chào anh, giáo sư Diệp, đã lâu không gặp.”
Diệp Dung Sâm tỏ thái độ hòa nhã, “Ừm, lâu rồi không gặp.”
Hiệu trưởng không biết chuyện cũ của Diệp Dung Sâm với Ngụy Thất. Chỉ biết hai người đều là những người tốt nghiệp loại xuất sắc nhất của khoa luật. Ngụy Thất lấy được học bổng toàn phần duy nhất đi Mỹ du học, còn Diệp Dung Sâm thì lựa chọn ở lại trường làm giảng viên chưa đến ba mươi tuổi thì được đề cử làm giáo sư.
“Đều là bạn học cũ cả, đừng có xa cách như vậy.” Hiệu trưởng cười, hỏi thăm bảo Diệp Dung Sâm ngồi xuống, “Hôm nay tôi muốn tìm cậu là muốn trao đổi với cậu một việc, là việc liên quan đến bài diễn thuyết kỷ niệm ngày thành lập trường.”
Diệp Dung Sâm hỏi, “Bài diễn thuyết tôi đã chuẩn bị xong, có vần đề gì sao?”
“Tôi đang tính để cho cậu với Ngụy Thất cùng làm một buổi tọa đàm dưới hình thức hỏi đáp, đến lúc đó sinh viên sẽ đưa ra vấn đề, các cậu phụ trách trả lời câu hỏi, cậu thấy thế nào?”
Phản ứng đầu tiên của Diệp Dung Sâm đương nhiên là từ chối, nhưng Ngụy Thất đã đi trước một bước trả lời, “Tôi cảm thấy ý kiến này rất hay, anh thấy thế nào, giáo sư Diệp?”
Hiệu trưởng thấy Ngụy Thất đã đáp ứng, liền hướng ánh mắt mong chờ nhìn về phía Diệp Dung Sâm. Suy nghĩ đến việc hiệu trưởng đã chiếu cố mình nhiều năm, Diệp Dung Sâm cố gật đầu bằng lòng.
“Vậy thật tốt quá, tối nay tôi làm chủ, mời hai người các cậu ăn một bữa, thuận tiện thảo luận một ít về buổi tọa đàm.
“Diệp đại giáo sư, cậu đâu chỉ có lãnh đạm, tôi còn nghi ngờ cậu bị lãnh cảm.” Kỷ Hàn khoa trương nói, “Dáng vẻ Ngụy Thất cũng không kém, vậy mà cậu không có chút cảm giác nào với cậu ta sao? Lúc ở bên cậu ta đều là người ta dính lấy cậu, cậu lúc đó không có cảm giác sao?”
Diệp Dung Sâm tỉ mỉ suy nghĩ một lúc, trả lời, “Không có.”
“Chả trách Ngụy Thất hận cậu nghiến răng nghiến lợi như vậy, ban đầu cậu đáp ứng qua lại với người ta vậy mà lại không đối xử tốt với người ta, cậu ta bây giờ là muốn trả thù cậu bạc tình.”
Diệp Dung Sâm giải thích, “Lúc đó tôi rất nghiêm túc với Ngụy Thất.”
“Phải, quả thực rất nghiêm túc, nghiêm túc lắm! Ở cùng một chỗ với Ngụy Thất ngoại trừ bàn luận luật pháp vẫn là bàn luận pháp luật.” Kỷ Hàn cùng xem được cách Diệp Dung Sâm yêu thương Ngụy Thất, “Hai người nói đó là yêu đương sao? Có mà là bàn luận học thuật.”
“Tôi cũng không hề có lỗi với Ngụy Thất.”
“Dung Sâm, có phải cậu cảm thấy, hai người ở bên nhau chỉ cần hai bên không phản bội nhau coi như mọi chuyện đều tốt rồi?” Thân làm hoa hoa công tử, ở phương diện tình cảm Kỷ Hàn có thể coi là thân kinh bách chiến rồi, tuyệt đối không thể giống với thầy giáo Diệp Dung Sâm, “Nếu như là, hiện tại cậu với Trình Hi Hòa đổi chỗ cho nhau, cậu ấy không thích cậu, mà cậu đơn phương thích cậu ấy, cậu sẽ có cảm giác gì?”
Diệp Dung Sâm suy nghĩ một chút, “Hi Hòa người em ấy thích là tôi.”
Kỷ Hàn liếc xéo mắt, “Lão đại, cậu có nghe hiểu vấn đề của tôi không, tôi là đang nói nếu như.”
“Không có nếu như, Hi Hòa là của tôi.”
Lúc này đến lượt Kỷ Hàn chịu thua, đây mà là Diệp Dung Sâm mà hắn biết sao, khẳng định tuyên bố quyền sở hữu với một người khác như vậy, phải biết rằng Ngụy Thất ở bên hắn bốn năm Kỷ Hàn cũng chưa từng cảm thấy Diệp Dung Sâm có tình cảm mãnh liệt như vậy.
Nếu như bắt buộc Kỷ Hàn hình Dung cảm tình giữa Diệp Dung Sâm với Ngụy Thất thì đại khái chỉ có bốn chữ “bình đạm như nước”.