Lâu ngày không gặp, mà lại chẳng thể tạm biệt trong hòa bình.
Phản ứng không chấp nhận của Ngụy Thất nằm trong dự đoán, cậu ta vẫn cứ tính toán chi li như cũ, lòng kiêu ngạo đó không thể chịu đựng việc Diệp Dung Sâm đã có người khác, mặc dù đối phương chỉ là người “trói gà không chặt”.
“Dung Sâm, anh sao vậy?”
Trình Hi Hòa phát hiện trong lòng Diệp Dung Sâm hôm nay có chút không yên, ăn một miếng cơm mà miệng không nhúc nhích, chỉ lẳng lặng suy tư, giống như đang suy nghĩ chuyện gì.
Nghe được tiếng gọi của Trình Hi Hòa, Diệp Dung Sâm mới nhận ra mình đã suy nghĩ đến mức lơ đãng, hắn lắc đầu khẽ cười, nói, “Không có gì, chỉ là đang nghĩ đến việc sắp xếp kỳ thi cuối kỳ.”
Trình Hi Hòa gật đầu, đảo cơm trong bát, mà không biết trên khóe miệng mình đang dính một hột cơm.
Dung Sâm nhẹ nhàng gọi, “Hi Hòa.”
“Dạ?”
Trình Hi Hòa ngẩng đầu theo phản xạ nhìn về phía Diệp Dung Sâm, chỉ thấy anh cúi người xuống, hôn lên đôi môi của cậu, lộ ra đầu lưỡi ấm áp liếm đi hột cơm dính trên khóe môi.
Trình Hi Hòa bị bất ngờ không kịp đề phòng mà lùi về phía sau để tránh theo phản xạ. Con ngươi Diệp Dung Sâm đen như mực đảo mắt một cái, hắn mạnh mẽ ôm lấy lưng đối phương, trở tay giữ vững phần gáy, cùng lúc ngón tay thon dài đan vào mái tóc đen mềm mại, nụ hôn hời hợt bỗng chuyển sang nồng nhiệt nhiệt sâu sắc trong nháy mắt.
Vừa hay chỗ bọn họ ngồi trong nhà hàng là góc không dễ thấy, bằng không đã sớm hấp dẫn hàng loạt ánh mắt nghi hoặc. Trình Hi Hòa bị hôn đến choáng váng cả đầu óc, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập, cậu vô lực gục vào người Diệp Dung Sâm, anh thoáng buông cậu ra rồi lại là một hồi triền miên không dứt.
Nụ hôn kết thúc, gương mặt trắng nõn của Hi Hòa đều chuyền sang đỏ ửng xấu hổ, cậu đem mặt chôn ở ngực Diệp Dung Sâm, chỉ nghe được đối phương khẽ cười nói, “Em sao lại dễ xấu hổ vậy chứ?”
Da mặt Trình Hi Hòa mỏng, lại không thể chống lại được sức hút của Diệp Dung Sâm, loại tình huống như vừa rồi, e là đối phương có muốn trực tiếp đè cậu, cậu cũng vẫn ngoan ngoãn phục tùng.
Diệp Dung Sâm suy nghĩ một lúc, vẫn là không nói chuyện Ngụy Thất cho Trình Hi Hòa biết. Dù sao, nếu nói cho Hi Hòa cũng chỉ tăng thêm phiền não không cần thiết, không bằng cứ lặng yên theo dõi diễn biến.
Nếu như Ngụy Thất không làm gì, tự nhiên sẽ bình yên vô sự. Nếu như cậu ta thực sự làm ra chuyện gì đó, vậy Diệp Dung Sâm cũng chẳng phải là trái hồng mềm mặc cho người bóp chơi.
“Vừa rồi cùng anh em nói gì đó?” Diệp Dung Sâm đề cho Trình Hi Hòa dựa vào người mình, kéo mặt của cậu qua.
Khe nhỏ bên dưới của Trình Hi Hòa bị hung khí không ngừng to dần đánh vào đến khó chịu, “Không có, không có gì….Dung Sâm, trở nên lớn quá, từ bỏ….không chịu được nữa,….trướng quá mà…”
“Hi Hòa dâm đãng, cắn tôi chặt như vậy, thực sự không muốn?” Diệp Dung Sâm cố ý khẽ xoay tròn quy đầu cắm ở đáy huyệt, “Rõ ràng là rất thích, phía dưới chảy nhiều dịch như vậy.”
“Không phải, không phải, đừng nói nữa….Dùng sức quá rồi, Dung Sâm, nhẹ thôi, xin anh đó…” Trình Hi Hòa bị Diệp Dung Sâm chọc đến run rẩy hai chân, cái mông cũng run rẩy không ngừng, “Em, aa, em muốn ra….ư ư ư ưm…”
“Đêm nay anh sẽ bắn bên trong, em có chịu không?” Diệp Dung Sâm xoa nắn cặp mông mềm nhũn của Trình Hi Hòa.
“Có thể, nhưng mà, vẫn chưa tới thời kỳ phát tình….” Hai mắt Trình Hi Hòa hồng hồng nhìn Diệp Dung Sâm nói, “Sẽ không mang thai…”
Diệp Dung Sâm nghe xong mà nhũn hết cả lòng, hận là không thể đem cả người Trình Hi Hòa nhào nặn vào trong xương tủy, “Em thực muốn con của tôi như vậy à?”
“Muốn, em muốn bảo bảo của Dung Sâm… Ô!”
Sự thẳng thắn đến chân thành của Trình Hi Hòa khiến Diệp Dung Sâm không khống chế được hưng phấn. Trên thế giới này chắc chẳng có ai đáng yêu hơn đứa nhỏ Hi Hòa này, thắng thắn như vậy, nghe lời như vậy hơn nữa chỉ yêu một mình hắn.
Diệp Dung Sâm ra rất nhiều, nhưng bởi vì chưa tới thời kỳ phát tình, khoang sinh sản cũng chưa mở ra nên sẽ không mang thai, chỉ có điều tẩy rửa sau đó có chút phiền toái.
Trình Hi Hòa nằm trong lòng Diệp Dung Sâm, khóe mắt còn dính giọt nước mắt, chắc do vừa rồi bị bắt nạt quá mức.
Diệp Dung Sâm cúi đầu hôn một cái lên khóe mắt Trình Hi Hòa, “Ngủ Ngon, Hi Hòa.”
Trình Hi Hòa hơi ngẩng đầu, hôn lại một cái lên gò má Diệp Dung Sâm, “Ngủ ngon, Dung Sâm.”
Giờ khắc này, Diệp Dung Sâm cảm thấy thỏa mãn chưa từng có, giống như từ khi sinh ra hắn đã bắt đầu chờ đợi đến khoảnh khắc yên bình này.