Tác giả: Hoàng Bạo Tả Thủ
Convert: JW
Edit/Dịch: Vivi
*Chương này có tình tiết lσạи ɭυâи, mọi người nên cân nhắc trước khi đọc.*
An ủi này tất nhiên không phải là chuyện tốt gì.
Bạch Huyên Huyên mở to mắt, run run xin tha: “Chị, chị ơi, ba tốt xấu gì cũng nuôi chị lớn. Em đã… em đã biết sai rồi, chị buông tha chúng em đi, buông tha chúng em.”
Trong phạm vi tầm mắt, Bạch Kỳ chỉ hừ lạnh cười một cái, rồi trở tay mở cửa ra, một hình bóng quen thuộc đi vào.
Là cha Bạch cả người cũng đang ửng đỏ!
Bạch Huyên Huyên chuyển động hạ thể tê mỏi đau đớn, nỗ lực lật người lại bò xuống chân giường. Nhưng chưa di chuyển được bao xa đã bị người từ phía sau đè xuống. Cánh tay đầy sức mạnh của đàn ông túm lấy cô ta, bàn tay to ôm lấy hai cánh ʍôиɠ thịt đẫy đà, dùng hết sức lực vuốt ve khắp nơi. Rất nhanh cả người cô ta đã bị bao phủ dưới thân thể cao lớn.
Đây là ba cô ta. Ba cô ta đang xoa nắn thân thể trần trụi của cô ta.
Bạch Huyên Huyên muốn điên rồi, cô ta bị bắt xoay người lại nhìn chằm chằm vào đôi mắt vẩn đục của cha Bạch, nỗ lực trấn an: “Ba, ba tỉnh lại đi, con là Huyên Huyên, con là con gái của ba mà… chúng ta không thể như vậy…”
“Huyên Huyên?”
Trong nháy mắt cha Bạch có chút thanh tỉnh, nhưng rất nhanh đã bị ɖu͙ƈ vọng nóng bỏng trong thân thể lôi cuốn. Da thịt dưới bàn tay mềm mại vô cùng, tuy rằng hiện tại tràn đầy vệt đỏ nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào đến xúc giác tinh tế. Trêи khuôn mặt nhỏ xinh đẹp bằng bàn tay kia đều là mồ hôi mỏng, tóc dài uốn sóng lớn như có như không che lấp bộ ngực đầy đặn săn chắc, eo liễu một tay có thể ôm hết. So sánh với đàn bà trong thôn quả thực chính là thiên tiên.
Cha Bạch sớm biết đứa con gái này đầy đặn mềm mại. Nghe nói đứa phá của này tiền dưỡng da một năm của nó có thể mua được một chiếc xe con. Tuy bản thân không có ra tiền, nhưng cha Bạch vẫn cảm thấy đau lòng, cảm giác tiền này đều là thuộc về mình.
Nghĩ như vậy, nó tốn nhiều như thế không đùa bỡn một phen chẳng phải lỗ sao!
Đây là con gái mình, nó lập tức sắp kết hôn, trêи người còn treo cái áo cưới đã bị xé hỏng một nửa, không làm thật uổng phí.
“Huyên Huyên, baba khó chịu quá, để ba sờ иɦũ ɦσα con, con là con gái ngoan của ba mà, để ba sờ sờ…”
Hắn nơi nào còn có vẻ đạo mạo thường ngày, lúc này như một con dã thú đỏ mắt, bàn tay to ngăm đen thô ráp bóp một bên иɦũ ɦσα vừa trắng vừa mềm mạnh mẽ vuốt ve, mặc sức xoa nắn, thậm chí còn há miệng cắn đầu иɦũ ɦσα sưng đỏ.
Răng sắc bén cắn vào làm cả người Bạch Huyên Huyên phát run, không ngừng kháng cự:
“Đừng, ba ba… Đừng như vậy…”
Bạch Huyên Huyên cật lực phản kháng, hai chân dài khép chặt vào nhau lại bị cha Bạch lấy tay tách ra. Nơi tư mật nhất của cơ thể cứ như vậy hiện ra trước mặt cha ruột. Thịt non nơi miệng huyệt bị cọ xát đến sưng đỏ, nước đầm đìa chảy ra, hỗn hợp chất lỏng trắng đục, còn có chút tơ máu, vừa nhìn là biết ngay bị ȶɦασ mạnh biết bao nhiêu.
“Sao con lại bẩn như vậy, bị bao nhiêu thằng chơi rồi? Thật là đồ lẳng lơ không giữ phụ đạo…”
Lời này rất quen thuộc, Bạch Huyên Huyên đã từng nghe cha Bạch răn dạy Bạch Kỳ, bây giờ trả lại nguyên vẹn cho cô ta. Cô ta muốn biện bạch cho bản thân, muốn nói đây đều là do chịu tác dụng của thuốc kϊƈɦ ɖu͙ƈ, cô ta là bị ép, cô ta bị luân gian…
Nhưng hiện thực đó là, cô ta hoàn toàn bị cha đùa bỡn, rất khó có thể phát ra tiếng tranh luận. Mặc dù nói ra cũng chỉ sẽ đổi lấy một tiếng trào phúng.
“Bây giờ ông đây làm chết mày, cũng coi như thanh lý môn hộ. Cái lỗ dơ như vậy vẫn là phải bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ baba tới rửa sạch…”
Sau khi cha Bạch nói xong thì phun hai ngụm nước miếng ra bàn tay, thả thịt căn dưới háng ra. Sau khi xoa nắn hai cái hắn nhắm ngay cái lỗ hỗn độn dưới thân con gái, động thân một cái, thế như chẻ tre mà đâm vào đường đi, thẳng tắp nhét vào chỗ sâu trong hoa huyệt của Bạch Huyên Huyên.
“A… Đau… Đau a… Ba ba… Đừng làm con…”
Cha Bạch lúc còn trẻ cũng không tồi, bằng không sao có thể sinh ra mỹ nhân như Bạch Kỳ và Bạch Huyên Huyên. Dáng người hắn cũng xem như cao lớn, lại thường xuyên làm việc nhà nông, có một đống sức lực như vậy, đồ vật dưới háng cũng không nhỏ.
Quy đầu mang theo sức lực thật lớn thẳng tắp thọc vào, nhét kín huyệt thịt, thân gậy chà đạp thịt non, lặp đi lặp lại mà cọ xát. Nếu không phải cái lỗ nhỏ lúc nãy đã sớm có người đâm mở ra, chỉ sợ bây giờ đã bị làm rách.
“Mẹ nó, thật đúng là bị người ta chơi lỏng mà. Cũng may ông đây có cây hàng đủ lớn, bằng không còn thoả mãn không được con!”
Cả người Bạch Huyên Huyên run lên, không thể tin được bản thân thật sự bị ƈôи ȶɦịt của baba làm, hơn nữa ƈôи ȶɦịt của baba vậy mà còn rất lớn.
Côn thịt cứng như sắt thép mới vừa tiến vào ngay lập tức bắt đầu điên cuồng đâm thọc, góc cạnh dữ tợn làm lỗ nhỏ sớm đã bị thương thao đến nóng rát. Cũng không biết Bạch Kỳ rốt cuộc dùng thuốc gì, đại não cô ta vô cùng rõ ràng, thân thể từ lâu đã tới cực hạn rồi, nhưng ɖu͙ƈ vọng vẫn còn len lỏi trong máu. Kɧօáϊ cảm dường như làm thế nào cũng không ngừng lại được. Càng bị cắm một cách hung mãnh thì dược lực càng cao, làm cô ta nhịn không được rêи rỉ ra tiếng.
“A a a a! Ba ba thật là lợi hại…ƈôи ȶɦịt lớn cắm đến bên trong… a… ưm…”
Tiếng rêи rỉ yêu kiều theo tần suất thọc vào rút ra mà biến hoá, không ngừng gọi “baba”. Nghĩ đến dưới thân là con gái ruột của mình, cha Bạch càng thêm hung mãnh, côn thịt ra ra vào vào, lặp đi lặp lại mà làm nhục huyệt thịt sưng đỏ. Góc cạnh sắc nhọn đem thịt non kéo ra đến miệng huyệt, giống như muốn lôi hẳn ra. Nhưng ngay sau đó, lại mạnh mẽ đâm vào, thịt non lại bị nhét trở vào.
“A… đồ ɖâʍ đãng… so với con mẹ lẳng lơ của mày còn ɖâʍ hơn… ông đây làm chết cái lỗ đĩ thoả này…”
Da đầu Bạch Huyên Huyên tê dại, mắt đầy ánh sao xẹt qua, thân thể mềm mại co rút không ngừng. Thật mau, một đống tϊиɦ ɖϊƈh͙ phun thẳng ra, từ trong mã mắt côn thịt bắn ra. Cha Bạch càng nhắc tới mẹ, Bạch Huyên Huyên càng hưng phấn.
“A… baba làm con… dùng sức làm… dùng ƈôи ȶɦịt lớn thao mẹ mà làm con… mẹ già rồi… lỗ không chặt… baba bắn cho con… con hầu hạ người…”
“Ha… mẹ nó… được… thao chết con… tất cả đều bắn cho con… con lại sinh cho baba một đứa con trai…con trai gọi con là chị…”
Hai người dường như hoàn toàn điên rồi, cái gì cũng có thể nói ra. Thanh âm “phụt phụt” vang lên, hai mép thịt bị căng ra đến cực hạn. Gậy thịt đen bóng thô to không ngừng ra vào, thô bạo thúc dập không ngừng. Thịt non vốn đã sung huyết sưng đỏ cũng bị ma xát thành màu đỏ thẫm, hiện trường vô cùng thối nát.
Bản edit này đăng duy nhất tại wat pad Vivi_V1989 và wordpress vivisac. Những trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ công sức của editor nhé.
Giao hoan kịch liệt thực mau đưa Bạch Huyên Huyên lên đỉnh lần thứ hai, tiết ra một lần lại một lần, giống như không có chừng mực. Trong lòng Bạch Huyên Huyên trào lên một dự cảm xấu, nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, bản thân sẽ hỏng mất.
Nhưng mặc dù cô ta muốn dừng, cha Bạch căn bản lại không dừng được. Hắn dường như cảm thấy lỗ nhỏ không đủ chặt, sau mấy cú dập mạnh mẽ, đôi mắt chuyển tới cúc hoa trêи cái ʍôиɠ cong của Bạch Huyên Huyên, tầm mắt càng ngày càng đáng sợ.
Bạch Huyên Huyên dựa vào tia lý trí cuối cùng muốn tránh, còn chưa di chuyển được một tấc đã bị bắt trở lại lần nữa. Cha Bạch nâng cái ʍôиɠ của cô ta nhếch lên cao, gậy thịt đen không có chút ý tứ thương hương tiếc ngọc đâm vào, làm cúc hoa nhỏ đổ máu, rồi vô tình mà đưa đẩy ra vào.
“Đau… Đau quá… Ba ba…”
“Đáng đời… đàn bà lẳng lơ là phải bị trừng phạt… bò lên phía trước cho ông đây…”
Cây gậy cứng rắn không hề có nhân tính thọc vào cúc nhuỵ, thịt non trong thành ruột bị gậy lớn nghiền ép qua lại, cô ta còn giống như cẩu vừa bị dập vừa bò khắp nơi.
Hai mắt Bạch Huyên Huyên mấp máy kịch liệt, toàn thân không có chỗ nào không đau. Chịu sự cưỡng gian của baba, chờ đợi duy nhất trong lòng đó là Trần Vũ Hàng có thể tới cứu cô ta. Đúng, cô ta nhất định sẽ được cứu. Cô ta còn phải làm vợ Trần Vũ Hàng, cô ta còn muốn xâm nhập vào xã hội thượng lưu, từ đây trải qua cuộc sống ung dung cao quý.
Đến lúc đó, Bạch Kỳ và Cố Viện, một người cô ta cũng sẽ không bỏ qua. Những người khinh nhục cô ta, đều sẽ bị nghiền nát thành tro.