Tác giả: Hoàng Bạo Tả Thủ
Convert: JW
Edit/Dịch: Vivi
Côn thịt mạnh mẽ tách đường đi trong hoa huyệt thọc vào rút ra, nghiền ép ma xát vô cùng ngang ngược hoang dại. Tốc độ nhanh đến nỗi chỉ thấy tàn ảnh, trong sự lao tới cuồng dã dũng mãnh, khăn lụa hơi mỏng không chịu nổi sự đâm thọc mạnh mẽ ấy, nơi mỏng manh nhất ở chính giữa khăn vậy mà lại bị đâm rách.
Quy đầu to như trứng ngỗng nương theo vết rách đâm sâu vào trong t.ử ƈυиɠ, thịt dán chặt vào thịt, thiếu chút nữa đã phun ra trong tao tâm nóng hổi.
Cố Viện cắn chặt cánh môi, vì nhịn xuống tiếng rêи rỉ trêи mu bàn tay trắng nõn nổi đầy gân xanh, mồ hôi chảy lớp lớp trêи trán. Cả người cô dường như cứng đờ, đường đi co rút kịch liệt, tầng tầng mị thịt bọc ƈôи ȶɦịt thô to, siết chặt lại.
Cơn co rút tới vừa nhanh vừa mạnh, kϊƈɦ thích đến nỗi đôi mắt Trần Vũ Hàng đỏ ửng. Sau khi côn thịt thúc mạnh một cái, mã mắt mở ra, tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng phun ra cọ rửa t.ử ƈυиɠ, một đợt lại một đợt, giống như viên đạn bắn vào thân người.
Vốn là hoa tâm đã cao trào, sau khi bị tϊиɦ ɖϊƈh͙ nóng bỏng bắn nhanh, rốt cuộc Cố Viện chịu không nổi, một luồng âm tinh từ chỗ sâu trong hoa huyệt phun ra, cùng xối vào trêи côn thịt người đàn ông.
Một phút kia, hai người dường như là tiến vào cảnh giới huyền diệu nào đó, có nước lũ khó lòng ngăn cản rít gào mà xuống, làm đại não trống rỗng, thần trí mơ hồ.
Cho đến khi âm điệu bên ngoài đề cao truyền đến: “Vũ Hàng, con cảm thấy thế nào? Sao lại không nói lời nào vậy?”
Hai người còn đắm chìm ở trong cao trào như từ trêи trời rơi xuống, lúc này mới ý thức được, hiện tại còn đang ở trong tình huống lúc nào cũng có thể bị phát hiện.
“Chú, người nói cái gì? Con vừa rồi không nghe rõ!”
Trần Vũ Hàng miễn cưỡng ngăn chặn thanh âm trả lời, trong lúc nói chuyện, đồng thời côn thịt còn rung động ở trong cơ thể cô gái, đang bắn tϊиɦ ɖϊƈh͙ còn sót lại.
Bên ngoài rèm ba Bạch dưới sự sửng sốt, bĩu môi nói lại lần nữa:
“Vũ Hàng à con đừng tiếc tiền, đây đều là quy củ của chúng ta. 6 chướng ngại vật trêи đường, sau khi về đến nhà có 3 cửa nói lớn, 3 cửa nói nhỏ, phải cho thân thích bao lì xì mới có thể có vẻ đủ mặt mũi cho Huyên Huyên nhà chú, đối với con mà nói những thứ tiền này đều là chút lòng thành… Còn có lễ hỏi, không phải ta lên giá so với giá cố định, đó là giá của bán tiên trong thôn tính cho, 50 vạn không may mắn, 6 con số 9 mới tốt, có nghĩa là lâu lâu dài dài, lộc lộc* đại thuận…”
(*Số sáu đọc là Lục, gần giống như lộc ấy.
50 vạn là 500.000ndt. 6 con số 9 là 999.999ndt, tầm 3,4 tỷ vnđ.)
“Được, chú, đều làm theo lời người nói.”
Nghe đoạn đối thoại này, Cố Viện trợn mắt há hốc mồm. Nhớ tới lúc trước người đàn ông này chuyển cho cô 10 vạn không chút do dự, cô nhìn nhìn lại tư thế hiện tại. Chậc, cũng thật có tiền, không chỉ có tiền, còn là người coi tiền như rác.
Cô còn chưa từng thấy hôn lễ nào làm giống như là tiệc lì xì như vậy, còn cái gì tìm bán tiên đoán mệnh, đây không phải là mượn cơ hội lừa tiền sao?
“Ai daa, ta đã biết Vũ Hàng con thật tình cưới Huyên Huyên của chúng ta mà… Đúng rồi, con mở chiếc xe kia ra đi, em trai Huyên Huyên rất thích thú…”
Cố Viện thật sự nghe không nổi nữa, chẳng qua việc này không quan hệ đến cô, cô làm chú rể của người ta cũng là không có đạo đức đâu. Hai mắt đồng tình nhìn Trần Vũ Hàng, Cố Viện run rẩy chân lặng lẽ đứng lên, chui ra từ cửa sổ phía sau.
(Bản edit này được đăng duy nhất tại truyendkm.com Vivi_V1989 và wordpress vivisac. Những trang khác đều là ĂN CẮP. Hãy vào trang chính chủ đọc để ủng hộ công sức của editor nhé.)
Cửa sổ liền với ban công, ở đây là ban công chung. Cô thật vất vả mới chui ra được, vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy một người đàn ông đứng ngay rìa ban công.
Người đàn ông đeo mắt kính gọng vàng mỏng, khoé miệng nâng lên một độ cong như cười như không. Khi nhìn thấy cô không có chút nào ngoài ý muốn, còn cười cười, giống như trong lòng hiểu rõ.
Đây là bạn thân nhất của chú rể, Thẩm Vạn Cẩm.
Cố Viện lúc này, trêи người là bộ lễ phục màu vàng rộng thùng thình đã sớm hỗn loạn chịu không nổi, sợi tóc bay lung tung, khuôn mặt nhỏ một mảnh ửng đỏ sau khi phóng túng ɖu͙ƈ vọng, thậm chí trêи đùi còn chảy xuống một đốm tϊиɦ ɖϊƈh͙.
Chẳng qua Cố Viện đã quá trải đời, bị người ta phát hiện yêu đương vụng trộm thật sự là chuyện nhỏ. Cô chỉ ngây người một giây, liền nở nụ cười yêu diễm chào hỏi đối phương, phảng phất như mình đang ở trong yến hội vậy.
Ngay sau đó, nụ cười của người đàn ông càng rõ ràng hơn, hai ba bước đã đi đến trước mặt Cố Viện. Ngón tay thon dài của hắn mở ra, trong lòng bàn tay là chiếc điện thoại màu vàng*, trêи màn hình có một cái mã QR.
(*Màu vàng này là vàng gold ấy, ko phải vàng yellow đâu nha.)
Cố Viện nhướng mày, đây là có ý gì, chẳng lẽ người đàn ông này xem xong màn yêu đương vụng trộm rồi cũng muốn tham gia?
Cô quét dáng người hắn từ trêи xuống dưới, tuy rằng hơi có vẻ văn nhã hơn đám bạn kia của chú rể, nhưng lại có loại hương vị tao nhã lịch sự không giống nhau.
Người như vậy, ở trêи giường sẽ như thế sao? Trong lòng vừa động, Cố Viện vuốt vuốt tóc, lấy điện thoại quét qua.
Ngay sau đó, đồng tử nháy mắt trợn to, có chút không dám tin tưởng.
Hả? Mã chuyển tiền?
“Anh có ý gì?” Giọng nói Cố Viện còn chút khàn khàn sau tình ɖu͙ƈ, mê người nói không nên lời.
Trong phạm vi tầm mắt, phía đối diện Thẩm Vạn Cẩm chớp mắt, môi mỏng khẽ mở, ngữ điệu không nhanh không chậm, mang theo chút khẩu âm Thượng Hải, nhưng hàm nghĩa trong câu lại làm người ta trợn mắt há hốc mồn:
“Nếu Cố tiểu thư không phải là nghề nghiệp đặc thù, 10 vạn mới vừa rồi đoạt được là phi pháp. Kẻ hèn Thẩm Vạn Cẩm, là phụ trách tài vụ của Vũ Hàng, phiền toái…”
Người đàn ông nói đến đây hơi ngừng một chút, trong mắt dường như có tinh quang hiện lên, ngữ điệu cũng nhanh hơn:
“Phiền toái Cố tiểu thư chuyển trả lại!”