Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại truyendkm.com @PhuongNhaAnn
Thật ra hai lần quan hệ trước Chu Tử Tiện cũng không mang bao, nhưng lần đầu tiên Mạnh Nhiên bị thuốc ảnh hưởng nên tất nhiên là không quan tâm được gì. Lần thứ hai, cô bất hạnh trúng mỹ nam kế, đầu váng mắt hoa, tuy rằng về sau có nghĩ đến, nhưng cũng đã muộn rồi.
Buột miệng thốt ra vào lúc này, vốn là cô nghĩ Chu Tử Tiện sẽ mặc kệ, ai ngờ thế mà anh lại dừng:
“… Trong nhà không có.”
Chu Tử Tiện chưa từng mang phụ nữ về, tất nhiên là trong nhà sẽ không có loại đồ như áo mưa này. Trước đây tuy rằng anh có định mua, nhưng phải đi công tác ở nước ngoài ngay sau đó, vội vội vàng vàng nên quên khuấy luôn.
Mà đây cũng là chuyện nhỏ. Cánh tay dài duỗi ra, anh cầm lấy điện thoại đặt trêи tủ đầu giường: “Để tôi bảo người đưa lại đây.”
“Không được!” Mạnh Nhiên nhanh chóng nắm lấy tay anh: “Bảo ai đưa cơ?”
Anh nhướn mày: “Bí thư, hoặc là người giúp việc?”
Thế thì cô còn sống thế nào nữa chứ?! Da mặt của kẻ có tiền đều dày như vậy hả trời?
“Dù sao tôi cũng là nghệ sĩ, không được. Chuyện này tuyệt đối không thể để người khác biết!” Bất giác, trọng điểm của Mạnh Nhiên đã chạy từ việc có muốn làm hay không đến chuyện làm sao để lấy áo mưa.
Cô không nhận ra là hình như mình lại lọt bẫy tí nào, cố gắng ra vẻ tận tình khuyên bảo: “Danh tiếng của tôi quan trọng lắm. Anh, anh đi ra ngoài mua đi.”
“Vậy thanh danh của tôi không quan trọng à?” Chu Tử Tiện dở khóc dở cười.
Ai ngờ, cô lại không chút do dự nói: “Đúng vậy, không quan trọng.”
Người đàn ông thật sự cười ra tiếng, đét một cái lên bờ ʍôиɠ tròn trịa của cô: “Bé con.”
Qua cầu rút ván, quả đúng là không có lương tâm tí nào. Nhưng ai bảo anh lại đâm đầu vào cô chứ?
Chu tiên sinh đành phải chịu khó đứng dậy mặc quần áo, chịu đựng ɖu͙ƈ vọng đang chờ phát tiết dưới háng, đi mua áo mưa cho bé con nào đó. Chắc là vì ɖu͙ƈ cầu bất mãn, khi đi đến cửa hàng tiện lợi ở gần đó, mặt của anh còn lạnh hơn cả băng.
Nhân viên thu ngân nhìn người đàn ông cao ráo anh tuấn bước tới, cầm mấy hộp áo mưa đặt lên quầy: “Tính tiền.”
Nhân viên không dám nói lời nào, chửi thầm. Người anh em này cuối cùng là sắp đi lên giường hay là đi lên chiến trường đây?
Một bên khác, Mạnh ᐧ không có lương tâm ᐧ Nhiên đã lim dim trêи giường. Trong phòng ngủ có bật máy sưởi, cô cảm thấy hơi nóng nên cởi mấy cái cúc áo, làm một mảng trắng tuyết trước ngực lộ ra.
Lúc Chu Tử Tiện vào cửa thì thấy một màn như vậy. Tiểu mỹ nhân nằm nghiêng trêи giường, tóc đen rối tung như tơ lụa. Làn váy dưới thân đã bị vén lên do lúc nãy hai người dây dưa, lộ ra hơn nửa bờ ʍôиɠ tròn trịa.
Vạt áo rộng mở, cô lại còn phất phất cổ ảo: “Nóng quá…”
“Nhiên Nhiên không chờ kịp à?”
Giọng nam trầm thấp làm cả người cô run lên, co rúm lại theo bản năng. Mắt cá chân cô lại bị nắm lấy, bàn tay to bóp chặt eo cô, ấn xuống dưới. Chu Tử Tiện bất chấp tất cả, bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng, trực tiếp lấy côn th*t ra. Cây gậy lớn đã nghẹn một lúc lâu không chỉ không mềm đi, thế mà còn thô to hơn trước.
“Vậy tôi đây sẽ làm Nhiên Nhiên thoải mái nhé.”
“Ai không chờ kịp chứ…” Mạnh Nhiên phản bác theo bản năng.
Tầm mắt dừng trêи rừng lông mao dày đặc kia, cô nuốt một ngụm nước miếng. Có phải là nó… hơi lớn quá hay không? Hai lần trước cuối cùng thì cô đã làm thế nào để “nuốt” hết cái đấy vậy?
Căng thẳng, sợ hãi, xấu hổ, chờ mong… các loại cảm xúc phức tạp quấn quanh cô. Cô nhìn người đàn ông xé rách gói áo mưa, ngón tay thon dài cầm một cái vòng tròn ươn ướt đặt trêи quy đầu siêu lớn kia.
Bàn tay của anh rất đẹp. Khớp xương rõ ràng, động tác cũng chứa một loại ưu nhã không thể nói thành lời. Mặc dù là làm hành đồng ɖâʍ mỹ như vậy, nhưng dường như khí chất vẫn không suy giảm tí nào. Mạnh Nhiên yên lặng nhìn anh chằm chằm, cũng không biết là đang nhìn tay Chu Tử Tiện hay là đang nhìn cây gậy đang bị trói buộc của anh.
Đúng thế, trói buộc. Cô cứ cảm thấy, cái bao này… có phải là hơi nhỏ với Chu Tử Tiện hay không?
“Ờm…” Chần chờ một chút, thiếu nữ lên tiếng: “Anh… không khó chịu à?”
Tất nhiên là khó chịu, trêи trán người đàn ông đã bắt đầu mướt mồ hôi. Áo mưa mới tròng lên một nửa, Chu Tử Tiện đã cảm giác mình bị ép đến mức thân gậy đau âm ỉ. Ánh mắt sâu thẳm đảo qua, anh nhìn thấy bé con không sợ chết kia còn đang nói:
“Có phải là anh mua nhỏ hay không?
“… Đây là size lớn nhất.”
“Ặc… Hay là anh kiên trì thêm chút nữa?”
Lời còn chưa dứt, ʍôиɠ cô đã bị đét một cái thật mạnh. “Sao tự dưng lại đánh tôi?” Mạnh Nhiên giận đỏ cả mặt.
Người đàn ông thở dài: “Tôi khó chịu như vậy, có phải là em nên chịu khó với tôi hay không?”
Linh ta linh tinh gì vậy, tôi còn lâu mới… Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, cô đã bị nắm lấy hông, cả nửa người dưới bị nhấc lên. Chu Tử Tiện kéo phắt bao xuống, cắm vào khe hở giữa cặp đùi của thiếu nữ.
Lúc này, bé con lấy tư thế dẩu ʍôиɠ lên cao mà lõa lồ trước mắt anh. Đùi ngọc thon dài bị anh nắm lấy giơ lên, chỉ có thể nhìn thấy quy đầu lớn gần như chọc đến ngực cô, bắt đầu hành động.
“Như thế này thì Nhiên Nhiên có hài lòng không, hửm?”
“A, a ha… a… ” Thiếu nữ nói không ra lời, côn th*t nhanh chóng thọc vào rút ra giữa hai chân. Những đường gân thô ráp gập ghềnh không ngừng cọ xát vào miếng thịt mềm nơi bắp đùi cô, tuy rằng không thực sự làm, nhưng kɧօáϊ cảm tê dại được mang đến lại không ít hơn khi cắm huyệt tí nào.
Khổ nỗi là cây dương v*t lớn của Chu Tử Tiện lại vô cùng thô dài, làm cô đến mức không khép nổi chân. Mỗi lần phần gốc đụng phải ʍôиɠ nhỏ của cô, quy đ*u sẽ cảm đến ngực cô. Gậy thịt cứng rắn đè lên nhũ thịt mềm mại, chui vào khe rãnh do đôi thỏ trắng đè ép mà thành. Không chỉ là giữa chân bị đè, cả ngực cô cũng bị dương v*t lớn xâm phạm.
Chắc là vì quá ɖâʍ loạn, khuôn mặt nhỏ của cô đỏ như sắp nhỏ máu. Biết Chu Tử Tiện cố ý, cô chỉ đành thỏa hiệp: “Đừng, a ha… Đừng nghịch nữa… Anh, anh cắm vào đi, không cần mang bao… Ưm a, đừng đâm…”
“Không được.” Người đàn ông ung dung nói: “Tôi không muốn làm em bị thương.”
Đây cũng đúng là lời nói thật của Chu Tử Tiện. Quyết tâm phải sai người định chế size áo mưa thích hợp sau đêm nay, anh cố ý đâm thọc vào đôi thỏ ngọc của thiếu nữ:
“Núm иɦũ ɦσα nhỏ của Nhiên Nhiên hình như lớn hơn trước?”
“Ưm, không, không có… Anh nói bậy!”
Anh cười cười, dùng ngón tay khảy một chút, đổi lấy một tiếng rêи rỉ mềm mại của thiếu nữ. Một ý tưởng lóe qua, Chu Tử Tiện buông cặp đùi trong tay ra:
“Nhiên Nhiên, chúng ta đổi một cách khác.”
Cái gì… Anh lại muốn giày vò cô thế nào nữa đây? Cả người mềm nhũn, Mạnh Nhiên chỉ có thể để mặc người đàn ông chồm lên, lột sạch quần áo của hai người. Yêu thích không buông tay mà vuốt ve thân thể mềm mại, Chu Tử Tiện lại đặt côn th* t lên cửa huyệt một lần nữa.
Nhưng anh vẫn không cắm vào, mà nắm lấy tay nhỏ của thiếu nữ, đặt ở giữa háng: “Ngoan, sờ nó một chút.”
*****
Mọi người ơi, vì tuần tới mình sẽ thi giữa kỳ, nên mình sẽ tạm nghỉ ít nhất là một tuần nhé. Chúc mọi người một tuần mới, tháng mới vui vẻ, và hẹn gặp lại mọi người vào tuần sau.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!