Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại truyendkm.com @PhuongNhaAnn
Mùa xuân năm Kiến Nguyên thứ 23.
Khói thuốc súng nơi biên quan còn chưa tan, hoàng thượng lại triền miên nhiều ngày trêи giường bệnh, bầu không khí trong triều càng ủ dột hơn. Sau một đợt mưa xuân, toàn bộ kinh thành bị một tầng sương buồn bã bao phủ, chỉ có trong phủ Quốc công thì hoa hải đường lấp ló đầu cành, hoa hồng đầy vườn.
Trong biển hoa điểm xuyết một mái đình lẻ loi.
Hai người trong đình, một người áo gấm, một người mặc váy hồng thêu hoa. Gió phất nhẹ qua, truyền tiếng sáo thanh lệ uyển chuyển đi xa. Hóa ra hai người họ một người đánh đàn, một người thổi sáo. Tiếng nhạc thanh thản hòa quyện vào nhau, động vào lòng người.
Thiếu nữ đứng dưới hành lang, nhìn mái đình từ xa.
“Cô nương, đại cô nương ở phía trước, sao cô nương không đến đó?”
Nàng hơi quay đầu, trang sức phỉ thúy trêи tai như đánh đu, phát ra tiếng vang sàn sạt: “… Ta đi bây giờ đây.”
Hai người kia ở cùng nhau, làm sao có đường sống cho người khác chen vào?
Chỉ là nàng vừa định xoay người đi, lại bị người trong đình nhìn thấy.
“Thanh Châu!” Nữ tử buông sáo ngọc trong tay, vẫy vẫy tay với thiếu nữ: “Lại đây.”
“Hôm qua không phải muội bảo là có chỗ vướng mắc khi tập đàn sao? Cầm nghệ của điện hạ cao siêu, có chỗ nào khó hiểu thì muội hỏi điện hạ này.”
“Tiểu nữ…” Nghe tỷ tỷ nói vậy, thiếu nữ lại có chút e lệ. Nàng hơi cúi đầu, hình như không dám nhìn nam tử trước mắt. Trêи gương mặt trắng như sứ lại hiện ra hai tảng hồng nhạt, nếu so sánh với tỷ tỷ hào phóng sáng rọi, thì hoàn toàn khác biệt.
“Tài nghệ không quan trọng, tiểu nữ không dám bêu xấu.”
“Có cái gì đâu mà.” Sở Thanh Hoàn cười nói. Nàng đẩy muội muội ngồi xuống, cầm lấy sáo ngọc: “Bình thường tỷ muội ta vẫn hay hợp tấu, thôi để tỷ tỷ thổi cùng với muội, để gan muội to ra tí đã.”
Đoạn, lại nói với Dự Vương ở một bên: “Điện hạ, Thanh Châu rất có thiên phú với đàn, xin điện hạ chỉ điểm một vài chỗ.”
Nghe vậy, thiếu nữ vội trộm ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua. Dự Vương mỉm cười, nhìn Sở Thanh Hoàn: “Tất nhiên.”
Ánh mắt của nàng hơi tối đi, vội cúi đầu. Bàn tay mềm ấn trêи dây đàn, như có ngàn quân ở đầu ngón tay.
Một tiếng sáo cất lên, tiếng đàn cũng theo sau đó. Tiếng nhạc vui sướиɠ cất ra từ đầu ngón tay, từ bên môi, leng ka leng keng, như nước chảy róc rách. Lên cao trào, tiếng sáo cất cao, tiếng đàn đuổi theo, một sáo một đàn phối hợp ăn ít với nhau, thế mà còn hòa hợp hơn so với bản hợp tấu trước đó.
Ánh mắt ảm đạm của thiếu nữ không khỏi nhiễm vải phần vui mừng, tiếng đàn càng nhảy nhót hơn. Nàng lại giương mắt một lần nữa, trộm tìm người mà mình tâm tâm niệm niệm kia, lại phát hiện ánh mắt của chàng từ đầu đến cuối cũng chỉ dừng trêи trêи người tỷ tỷ.
Tiếng đàn chợt nhanh hơn, giai điệu biến đổi. Tiếng sáo tạm dừng một chút rồi vội vàng đuổi sát, nhưng cuối cùng vẫn yếu xuống.
Như không nhận ra sự biến hóa, ngón tay của thiếu nữ múa may trêи đàn, nhìn hoa cả mắt. Trang sức phỉ thúy bên tai cô cũng lay động theo, mồ hôi dần thấm ra trêи trán. Tiếng đàn càng lúc càng nhanh, bỗng “phựt” một tiếng…
“… Đứt dây rồi.”
Sở Thanh Hoàn vội đứng lên xem tay nàng: “Thanh Châu, có bị thương không?”
“Không ạ.” Thiếu nữ giấu tay ra phía sau, ngạc nhiên và buồn bã nhanh chóng hiện lên mặt. Nàng cười gượng: “Muội không có việc gì, tỷ tỷ.”
Sở Thanh Hoàn còn muốn nói gì nữa, nhưng Dự Vương mở miệng: “Nhị cô nương cầm nghệ hơn người, sao còn cần ta trợ giúp được? Thật ra hôm nay ta đến đây, là vì ngưỡng mộ khóa học của tiên sinh. Thanh Hoàn, nàng đi với ta đi, ta sợ bị sập cửa vào mặt.”
Thấy hai người đi xa, thiếu nữ mới rút bàn tay giấu đằng sau ra. Một chút máu tươi đọng trêи đầu ngón tay, đỏ chói cả mắt.
Nàng lại ngồi trước đàn cổ lần nữa. Tiếng đàn chậm rãi chảy xuôi, ai oán lạnh lẽo. Trêи mặt cô không có vẻ oán hận, chỉ là thân ảnh cô đơn trong đình làm người xem gần như ngây ngốc.
***
Chu Tử Tiện đứng ở ngoài phim trường, thế mà cũng hơi hoảng hốt trong chốc lát. Tình cảnh này, phim ảnh đan chéo với hiện thực, thật thật giả giả, làm người khó có thể phân rõ. Đây là cảm giác mà chỉ có diễn viên ưu tú mới mang đến được.
Phim trường lặng ngắt như tờ, mãi cho đến khi Trần Vũ Dương hô một tiếng: “Cắt!”
Thiếu nữ buông tay đứng dậy. Vẻ thẫn thờ rút đi, sự thỏa mãn và nụ cười vui sướиɠ tràn ngập khuôn mặt cô. Trong nháy mắt, dường như cả cặp mắt kia cũng sáng hẳn lên.
“Tốt lắm!” Trần Vũ Dương vừa lòng mà vỗ tay. Đám người vây lại, kể cả “Dự Vương” – Diệp Tu Tề và “Sở Thanh Hoàn” – Kỷ Khiết:
“Mạnh Nhiên, diễn không tệ.”
“Đúng là sóng sau đè sóng trước.”
“Cô Mạnh, khăn lông này.”
…
Chu Tử Tiện không nói gì, cũng không bước lại. Anh chỉ lẳng lặng nhìn chăm chú thân ảnh kia, bất giác cong môi.
Biểu hiện của cô còn tốt hơn lần trước, không bị ảnh hưởng bởi mấy lời đồn đãi vớ vẩn, không hoảng loạn vì tình huống nghìn người chỉ trỏ, thậm chí còn khắc phục chứng sợ hãi của mình. Dưới màn ảnh, cô như đóa hoa nở rộ, làm người ta phải trầm trồ.
Cô gái của anh, quả nhiên là không dễ bị đánh bại như vậy.
Nghĩ đến tin tức mình nhận được, tia sáng lạnh lay động trong ánh mắt người đàn ông. Anh vừa mới đi công tác ở nước ngoài mấy ngày mà đã xảy ra chuyện thế này, xem ra là anh không động thủ thì có vài người sẽ không biết thu liễm là cái gì.
Vừa mới xuống máy bay thì Chu Tử Tiện đã vội vàng đến đây, trêи đường bảo Hạ Tấn nhanh chóng giải quyết chuyện này. Bây giờ thấy Mạnh Nhiên vẫn bình thường, anh mới yên tâm.
“Cô Mạnh.” Anh lên tiếng.
Lúc này đám người đã tan đi. Mạnh Nhiên đang ra khỏi phim trường, nghe tiếng, chợt cứng lại: “… Chu tiên sinh?”
“Anh đến thị sát phim trường sao?”
Chu Tử Tiện là nhà đầu tư, đến phim trường cũng không phải chuyện gì lạ. Thấy Trần Vũ Dương không để ý đến anh, Mạnh Nhien mới chuẩn bị đón tiếp.
“Em còn nợ tôi một bữa cơm.”
“Ặc…” Cô sửng sốt: “Hôm nay…”
“Tôi biết là tiếp theo em không còn cảnh quay nào cả.” Dứt khoát ngắt lời viện cớ của cô, Chu Tử Tiện thở dài: “Tôi vừa xuống máy bay, rất mệt.”
Anh mệt thì đâu liên quan đến tôi chứ… Chửi thầm trong lòng, nhưng Mạnh Nhiên từ chối thì không tốt lắm: “Vậy chúng ta đi “Sở Xuân Các” nhé? Lúc trước khởi quay đoàn phim có mời khách ở đó, tôi ăn thử rồi, vị cũng không tệ lắm.”
“Nếu mời tôi ăn cơm, có phải là nên theo yêu cầu của tôi hay không?” Chu Tử Tiện nhướng mày.
Theo yêu cầu của anh, vậy anh lại muốn đến Số 7 Bắc Hồ thì sao bây giờ… Cuối cùng thì da mặt Mạnh Nhiên cũng chưa dày đến mức nói những lời ấy ra, đành phải nhịn đau mà gật đầu: “Được, theo anh.”
Cô không ngờ Chu Tử Tiện lại lái xe đến siêu thị: “Muốn ăn một bữa cơm nhà, cô làm cho tôi đi.”
Tôi chỉ nợ nhân tình của anh chứ đâu phải đầu bếp nhà anh… Chửi thầm, nhưng thiếu nữ vẫn lấy một cái xe đẩy nhỏ, rảo bước hòa với dòng người vào siêu thị.
Đây đúng là giờ cao điểm, các bà chủ gia đình chen đầy trong siêu thị. Buông lỏng tay, Chu Tử Tiện vô cùng tự nhiên tiếp lấy xe đẩy: “Tùy tiện nhìn xem một chút đi.”
“Anh có muốn ăn món gì không?”
Nếu đồng ý người ta rồi thì tất nhiên là phải cố gắng làm tốt nhất có thể. Vậy nên, tuy cảm thấy khó hiểu với yêu cầu của Chu Tử Tiện, Mạnh Nhiên vẫn nghiêm túc suy nghĩ:
“Sở trường của tôi là đồ Trung Quốc, không am hiểu đồ Tây lắm.”
“Tôi không kén ăn.” Người đàn ông sóng vai với cô, ở nơi cô không thấy, cẩn thận dùng thân thể ngăn cách cô và dòng người.
“Vậy… làm nồi canh đi.” Có ý tưởng đại khái, Mạnh Nhiên bắt đầu đi chọn nguyên liệu. Âm thanh nói chuyện, cười đùa đầy tai, có người gọi điện thoại, có người cò kè mặc cả. Hồng trần ồn ào náo động như vậy, trong mắt cô bất giác nhiễm lên sự ấm áp và thả lỏng.
Những người khác có thể không nhận ra, nhưng Mạnh Nhiên tự biết, từ khi vào đoàn phim, thần kinh của cô vẫn luôn căng chặt.
Sợ phạm lỗi trước ống kính một lần nữa, sợ cơ hội đã tới tay mà lại bay đi. Thời gian hai tuần để chuẩn bị, nhưng cô vẫn không thể biết là mình có thể thực sự vượt qua khảo nghiệm hay không. Nếu thật sự thất bại, cô phải đối mặt với sự chật vật tiếp theo như thế nào đây?
Lời đồn và nhục mạ bùng nổ lúc này như là cọng rơm cuối cùng vậy. Mạnh Nhiên hiểu rõ, nếu cô không vượt qua cảnh diễn đầu, đoàn phim nhất định sẽ đổi cô ngay lập tức.
“Đã qua cả rồi.” Cô nghe thấy âm thanh vang lên bên tai.
Thiếu nữ trố mắt ngẩng đầu. Chu Tử Tiện cười nhàn nhạt: “Cuộc sống vẫn luôn tiếp diễn.”
Đúng vậy, cuộc sống sẽ luôn tiếp diễn, không có gì là ở mãi một chỗ.
Cô nở nụ cười thoải mái, trong lòng bỗng hiểu ra một điều. Đây là nguyên nhân anh yêu cầu bữa cơm này sao?
“Cảm ơn anh.” Cô cúi đầu.
“Hửm?”
Bước nhanh về phía trước, cô tinh ranh chớp mắt vài cái với anh: “Không nghe thấy thì thôi, đêm nay ăn cá chạch xào và canh hầm xương ống.”