Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại truyendkm.com @PhuongNhaAnn
Không đề cập đến Chu Tử Tiện, sau khi liên hệ với Tô Miên, Mạnh Nhiên ném hết mấy cái lời đồn đó ra sau đầu.
Ngôn ngữ là đao kiếm, nếu muốn không bị thương thì chỉ có thể tự tu luyện để mạnh mẽ hơn. Bây giờ việc cô cần làm không phải là tự hỏi ai đang bôi đen cô, mà là chứng minh thực lực của bản thân, để những người chửi bới cô chỉ có thể câm miệng.
Chắc là cũng nghĩ như vậy nên Tô Miên không thay cô mua thủy quân áp lại, giải thích:
“Loại chuyện này, càng nói thì càng loạn, càng tẩy trắng thì lại càng đen. Chị hỏi thăm rồi, đạo diễn Trần không có ý kiến gì với em. Mấy ngày nữa là khởi quay rồi, em không cần nghĩ gì cả, sau khi vào đoàn thì tập trung đóng phim là được.”
Hôm khởi quay, thời tiết rất tốt. Trước nay Trần Vũ Dương làm việc như sấm rền gió cuốn, sau khi làm lễ khởi quay xong là hạ lều luôn, bắt đầu chuẩn bị cho cảnh quay đầu.
Mạnh Nhiên nhận được thời gian biểu của mình từ phó đạo diễn. Cảnh quay đầu tiên của cô vốn là ngày mai, mà giờ lại kéo dài đến hai tuần sau.
“Đạo diễn Trần bảo để cô làm quen với phim trường trước đã, tháng đầu tiên chủ yếu là quay nam nữ chính.” Phó đạo diễn Triệu Siêu giải thích: “Nếu cô có việc, tạm thời thì không cần đợi ở phim trường.”
Thấy thế, Mạnh Nhiên thầm thở phào.
Trải qua lần thử kính trước, cô phát hiện chứng sợ ống kính của mình hình như đã giảm bớt, nhưng vẫn chưa hoàn toàn làm như không có gì được. Có thể làm quen ở phim trường hai tuần trước, với cô mà nói, là vô cùng tốt.
“Vậy thì em có thể đứng bên cạnh nhìn lúc quay không ạ? Em muốn học một chút kỹ xảo của các tiền bối.”
Triệu Siêu chưa kịp trả lời, đúng lúc Trần Vũ Dương đi đến từ đằng sau: “Đương nhiên là có thể.” Ông cầm loa lớn trong tay, nghe Mạnh Nhiên nói vậy, trêи mặt lộ ra vẻ tán thưởng: “Chịu học tập là chuyện tốt.” Ánh mắt ông đảo qua, nhìn thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa: “Đi, tôi mang cô đi làm quen với mấy diễn viên chính khác.”
Người đàn ông kia mặc quần dài áo sơ mi, giày da Âu phục, nhưng nhìn từ xa lại không có vẻ nghiêm túc, mà lộ ra sự tiêu sái không thể nói nên lời. Mạnh Nhiên không khỏi nghĩ đến một người khác cũng hay mặc quần áo cùng loại – Chu Tử Tiện. Quả nhiên, quần áo cũng phải nhờ khí chất của người mặc. Anh chàng kia mà mặc Âu phục vào, chỉ làm người ta muốn cách 300m.
“Tu Tề, đừng đi tới đi lui nữa, mau đi thay quần áo, hóa trang đi.” Hiển nhiên là Trần Vũ Dương vô cùng thân quen với người đàn ông này: “Giới thiệu cho cậu một chút, đây là Mạnh Nhiên, diễn Sở Thanh Châu.”
Tu Tề… Chẳng lẽ anh ta chính là vị ảnh đế Kim Kê, đóng vai nam chính Diệp Tu Tề kia?
Người đàn ông quay mặt lại, quả nhiên là khuôn mặt tuấn tú thường xuyên xuất hiện trêи các poster lớn kia. Khác với các nghệ sĩ nam khác, màu da của anh ta là màu đồng khỏe mạnh, mặt mày anh tuấn, mang một loại ý vị thành thục khác.
Bộ phim này, ngoại trừ Trần Vũ Dương, người hút view nhất là nam chính Diệp Tu Tề.
Trong kịch bản, Diệp Tu Tề cần phải diễn hai vai liền. Một là nam chính – Túc đế, hai là đệ đệ song sinh của nam chính – Dự Vương. Mà hai nhân vật này lại có tính cách hoàn toàn khác nhau, Túc đế âm trầm đa nghi, dã tâm bừng bừng, còn Dự Vương thì lại ôn tồn lễ độ, thậm chí còn hơi yếu đuối.
Giả thiết như vậy, tất nhiên là khó khăn sẽ không nhỏ. Nhưng khi Trần Vũ Dương công bố nam chính là Diệp Tu Tề thì gần như không có ai nghi ngờ, vì kỹ thuật diễn của Diệp Tu Tề đã được công nhận.
“Thầy Diệp.” Mạnh Nhiên nhanh chóng chào hỏi. “Nghe tên của thầy đã lâu, về sau xin được giúp đỡ nhiều hơn ạ.”
“Cái gì mà giúp đỡ với chả không giúp đỡ, đừng có khách khí như vậy chứ.” Diệp Tu Tề không kênh kiệu tí nào: “Lần trước đi uống rượu tôi còn nghe đạo diễn Trần khen em đấy, rất mong được đối diễn với em.”
Sau đó, Trần Vũ Dương lại dẫn Mạnh Nhiên đi làm quen một vòng. Có đạo diễn tự dẫn theo, tuy rằng phần lớn không quen biết Mạnh Nhiên, nhưng cũng khách sáo vài câu. Hơn nữa Mạnh Nhiên lại biểu hiện khiêm tốn lễ phép, độ hảo cảm của cô ở đoàn phim mới coi như là đã đầy.
Trần Vũ Dương tận tâm tận lực như thế, nói không cảm động đương nhiên là giả, nhưng Mạnh Nhiên cũng thầm nghi hoặc. Nếu nói là Trần Vũ Dương yêu nhân tài nên giúp đỡ cô thì cùng lắm là chỉ bảo một hai câu rồi thôi, có cần phải chu đáo như vậy không?
Tất nhiên là cô sẽ không ngốc đến mức trực tiếp đặt câu hỏi. Thấy việc chuẩn bị đã sắp xong, cô vội nói: “Đạo diễn Trần, ngài yên tâm. Tôi nhất định sẽ nỗ lực hết mình, không phụ sự kỳ vọng của ngài.”
“Ừm.” Trần Vũ Dương vừa lòng gật gật đầu: “Tôi biết cô có thực lực mà.”
Ở trong cái vòng này, thực lực đương nhiên quan trọng, nhưng những cái khác, cũng quan trọng như vậy. Nhìn bóng dáng của thiếu nữ, Trần Vũ Dương cân nhắc tin tức mà Tinh Hằng vừa mới truyền đến.
Cố ý muốn đẩy cảnh quay của Mạnh Nhiên về phía sau, cuối cùng là đang có ý định gì đây? Lại còn yêu cầu là mọi cảnh quay đều phải quay từ góc khuất. Mấy cái này đương nhiên là rất phiền toái, nhưng mà Tinh Hằng chi thêm tiền, Trần Vũ Dương bèn vui vẻ mà đồng ý.
Cái ông không hiểu nổi là vị Chu tiên sinh kia muốn làm gì. Dù sao đi nữa, ít nhất là không thể khinh thường Mạnh Nhiên. Trần Vũ Dương vốn thưởng thức cô, một khi đã như vậy thì ông thuận nước đẩy thuyền cũng hợp lý nhỉ?
***
Thủ đô, tiệm làm đẹp nổi tiếng nào đó.
Người phụ nữ tóc xoăn quyến rũ, cặp đùi đẹp lộ ra từ vạt áo tắm dài. Tay phải tùy ý lật một quyển tạp chí thời trang, tay trái vươn về phía trước để người ta làm móng.
“Doanh số của Mỹ nhân thời thượng tháng này thế nào?”
Đặng Giang đứng trước mặt chị ta, nghe vậy cúi đầu khom lưng: “Đương nhiên là không có gì để nói ạ. Tổng biên tập của bọn họ hôm trước còn liên hệ em, bảo là hy vọng có cơ hội hợp tác lần nữa.”
“Chụp bìa cho bọn nó một lần là đủ rồi, cũng đâu phải là nhãn hiệu quốc tế gì.” Người phụ nữ khịt mũi coi thường.
“Tôi nghe bảo là khởi quay rồi?” Chị ta nghịch mái tóc dài của mình: “Cái con điếm Mạnh Nhiên kia sao vẫn còn trong đoàn vậy, cậu làm việc kiểu gì thế?”
Thấy chị ta đột ngột trở mặt, Đặng Giang trắng mặt: “Khâu Đồng…” Do dự, gã nói thật cẩn thận: “Có người đang điều tra chuyện này, chúng ta có nên…”
“Ai tra?”
“Không rõ lắm…”
“Hừ, nhất định là Tô Miên.” Khâu Đồng chả thèm quan tâm: “Cô ta sắp phải cút khỏi công ty rồi, cho dù tra được là tôi mua thủy quân thì làm được gì?”
“Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi.” Đặng Giang cười gượng.
Gã biết tính tình Khâu Đồng thay đổi như chong chóng, không dám nói là gã cảm thấy người điều tra lần này hình như không giống Tô Miên. Lần ở Khải Tát Cung kia… Đặng Giang còn nhớ, người mang Mạnh Nhiên đi là vị Chu tiên sinh kia.
Lúc ấy suýt nữa thì gã bị dọa ngất. Chu tiên sinh có thân phận thế nào? Toàn bộ thủ đô, không, cho dù là cả Trung Quốc, gần như là không có ai dám xúc phạm anh.
Có thể là Chu tiên sinh nổi hứng nhất thời hay không? Hay là Mạnh Nhiên đã…
Cho dù là loại tình huống nào, Đặng Giang cũng không dám mạo hiểm nữa. Không đề cập đến chuyện mấy lão sếp ở phòng bao lúc ấy đã gọi người đến, hung hăng dạy dỗ gã một phen, nói là gã đã gây phiền toái cho mấy lão, mà sau khi Đặng Giang tự về công ty cũng không dám tìm Mạnh Nhiên để hỏi nữa.
Gã không có gan nói chuyện này cho Khâu Đồng. Chuyện lừa Mạnh Nhiên đi tiếp rượu là gã tự ý làm, nếu để Khâu Đồng biết thì gã cũng đừng mong lăn lộn trong giới nữa. Cho nên gã phải tìm cách nói bóng gió, nhưng Khâu Đồng lại chả cảm kϊƈɦ, còn cảm thấy là gã đã bị Mạnh Nhiên mua chuộc.
Lần mua thủy quân bôi đen Mạnh Nhiên này cũng vậy, Đặng Giang nơm nớp lo sợ, sợ kinh động đến vị Phật sống kia. Lời đồn không nhấc lên bao nhiêu sóng gió trêи mạng, Khâu Đồng không hài lòng, nhưng gã lại nhẹ nhàng thở phào.
“Khâu Đồng, em thấy cách này không ổn lắm.” Đặng Giang uyển chuyển nói.
“Mạnh Nhiên cũng không có tí danh tiếng nào, cô ta không nổi thì tin tức về cô ta ai thèm để ý chứ?” Hơn nữa, mấy cái tin nói cô là Tuesday, dùng quy tắc ngầm cũng không có chứng cứ, chỉ là bóng gió vậy thôi, thật sự không đủ để bôi đen: “Cho dù có làm người đọc kinh sợ thì cũng vô dụng.”
Khâu Đồng nhíu mày, không trách móc gã nữa: “Có lý…”
Cái loại nghệ sĩ hạng F này mà đột nhiên tiến vào tầm mắt của mọi người thì nhất định là sẽ có một nghệ sĩ đang nổi phía sau. Bên cạnh Mạnh Nhiên, có nghệ sĩ nam đang nổi nào có thể lợi dụng không?
Một thân ảnh luôn đối nghịch với mình bỗng xẹt qua đầu, Khâu Đồng cười nham hiểm: “… Đúng rồi, Hứa Ninh.”
*****
Đạo diễn Trần: Cuối cùng là Chu tiên sinh có ý gì đây?
Boss Chu: Yên lặng bảo vệ bà xã – ing