Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại truyendkm.com @PhuongNhaAnn
Không đúng, đây nhất định không phải là Chu Tử Tiện. Có kinh nghiệm từ lần trước rồi nên Mạnh Nhiên phản ứng rất nhanh. Người đàn ông giống hệt Chu Tử Tiện, thế mà lại xuất hiện ở thế giới trong mơ lần nữa.
Nhớ đến người đàn ông ngủ cạnh mình kia, trong lòng cô chợt cảm thấy hơi vi diệu. Vừa mới lăn giường với người ta xong, bây giờ lại lấy người ta làm vai chính của mộng xuân?
Nô nô nồ, mộng xuân gì chứ, cô cũng đâu quen người trước mặt.
Nghĩ loạn trong đầu, nhưng trêи mặt thiếu nữ đã lộ ra một nụ cười vô tội xen lẫn sợ hãi:
“Hảo hán, các vị hảo hán, có chuyện thì chúng ta cùng ngồi xuống nói đàng hoàng, tiểu nữ chỉ là một người qua đường.”
“Lén lút núp phía sau làm gì?”
Người mở miệng không phải là người đàn ông mặc áo bào đen, mà là một người gầy gầy đứng hầu bên phải y. Đây đúng là người nhận ra chiêu thức Chỉ thủy lạc tiên kiếm kia.
“Mấy người đột nhiên đánh nhau, võ công của tiểu nữ thì chẳng dùng được, lại không dám chạy trốn nên đành phải núp vào.” Đây vốn là lời thật, nên Mạnh Nhiên không có chút áp lực tâm lý nào.
“Võ công không dùng được?” Người đàn ông mặc áo bào đen nhàn nhạt mở miệng. Ánh mắt của y dừng trêи bước chân của của thiếu nữ, chỉ thấy cô bước nhẹ tênh, hiển nhiên là chả có mấy nội lực: “Thật thà quá đi mất.”
Gánh nặng trong lòng Mạnh Nhiên chợt buông xuống, nhưng lại nghe thấy y nói: “Nhưng cô có thể tránh sau tường gỗ cả một nén nhang mà không phát ra tí tiếng động nào, tuy không bằng ta, nhưng tâm pháp chắc chắn là không bình thường.”
“Lúc nghe thấy ba chữ Vân Mộng Cốc, hô hấp của cô rối loạn ngay lập tức.” Mày kiếm nhướng lên, giọng nói của y chợt trở nên nguy hiểm: “Nói, cô có quan hệ gì với Vân Mộng Cốc?!”
Y vừa dứt lời, Mạnh Nhiên chỉ cảm thấy như bị sét đánh thẳng vào đầu: “Không có… không có quan hệ gì.” Cô chối theo bản năng.
Nhưng người đàn ông vung tay áo một cái, như có nội lực nghìn cân trong đó. Cô bị bao vây, “bộp” một tiếng, một khối lệnh bài rơi xuống đất.
“Là lệnh bài của đệ tử Vân Mộng Cốc!”
“Thiếu chủ.” Gã cơ bắp vội nhặt lệnh bài lên, dâng cho người đàn ông kia.
Lúc này y đã thu tay, nhàn nhã ngồi thưởng trà. Năm ngón tay của y thon dài có lực, như ánh lên một vầng sáng như ma, lại tựa thần. Mạnh Nhiên vừa sợ vừa nghi, đây là loại võ công gì thế này, cô không thể ngăn cản nổi.
Dù sao thì cô cũng là đệ tử dòng chính của Vân Mộng Cốc, võ công thì thường thường, nhưng khinh công thì vô cùng xuất sắc. Hai chiêu “tủ” lớn của Vân Mộng Cốc, một là Chỉ thủy lạc tiên kiếm, hai là tâm pháp cô vừa mới lặng lẽ dùng – Thúy vi kinh thần bộ. Cho dù cô đã dùng hết toàn lực để vận chuyển thân pháp, nhưng vẫn không thể nhúc nhích.
Thấy cô ngây ra đấy, người đàn ông nhàn nhạt liếc cô một cái. Như là mỉa mai, lại như là sự thương hại dành cho bại tướng dưới tay, y cười như không cười: “Đó là Nhật nguyệt tụ lý.”
Nhật nguyệt tụ lý?
Bốn chữ này quá quen thuộc, vì cô đã từng cố ý tìm hiểu. Thậm chí Mạnh Nhiên còn nghiên cứu vài chiến cuộc khi Nhật nguyệt tụ lý xuất chiêu. Chỉ vì, khắp thiên hạ cũng chỉ có một vị tập được tuyệt kỹ này, đó là thiếu chủ thành Lang Gia – Cố Tử Hi, cũng là vị hôn phu mà triều đình ban cho cô.
Đào hôn một mình, thế mà lại rơi vào tay vị hôn phu.
Cảm thấy đắng cay, nhưng dường như Cố Tử Hi không thèm để ý đến vẻ mặt khó coi của cô. Đứng lên, y lạnh giọng sai bảo: “Mang theo cô ta, phải đến Vân Mộng Cốc trong một tháng.”
***
Đường núi gập ghềnh, Mạnh Nhiên bị điểm huyệt trói trêи lưng ngựa, xóc đến mức muốn phun cả tim phổi ra. Từ khi rời khỏi quán trà đến nay, đoàn người chạy băng băng, dưới sự chỉ huy của Cố Tử Hi mà liên tục ra roi thúc ngựa, chưa từng dừng lại tí nào.
Bỗng nhiên, cây cối trong rừng khẽ nhúc nhích, một mũi tên nhọn hoắt phá không bay ra!
Cố Tử Hi lập tức ngồi thẳng dậy, thân không động, chân không chuyển. Trường kiếm bên hông đã ra khỏi vỏ, chỉ lóe lên một cái, mũi tên nhọn đã gãy đôi, một cái đầu lăn xuống từ lùm cây ven đường.
Tên cao gầy và gã cơ bắp cưỡi ngựa đi ngay cạnh y, một trái một phải. Xoẹt một cái, họ rút trường đao ra: “Giết!”
Ngay lập tức, tiếng vó ngựa kêu vang cả một mảnh rừng.
Mạnh Nhiên sợ ngây người. Chuyện gì đây…? Cho dù cô có ngốc thì cũng nhận ra rằng đoàn người của Cố Tử Hi vẫn luôn bị đuổi giết, lần ở quán trà cũng chỉ là một trong đó mà thôi.
Nhưng Cố Tử Hi bảo là họ đang đến Vân Mộng Cốc, vậy hẳn là đang đi đón dâu. Từ khi cô còn trong cốc thì Tạ Lai đã hỏi thăm, đội ngũ đón dâu của thành Lang Gia đã xuất phát, nên mới giục Mạnh Nhiên nhanh chóng đào hôn.
Nhìn lại, cô thấy thế kiếm như kinh hồng của một sát thủ đeo khăn đen, đúng là Chỉ thủy lạc tiên kiếm… Lúc trước thì vẫn hơi mơ hồ, nhưng bây giờ thì Mạnh Nhiên hoàn toàn có thể khẳng định, đó là chiêu “tủ” của sư môn nhà mình.
Nhưng vì sao sư môn lại phải ám sát Cố Tử Hi? Vân Mộng Cốc và thành Lang Gia không thù không oán, cho dù là vì chuyện ban hôn thì cũng có thể từ chối thẳng, không cần phải đi ám sát người ta làm gì.
Cô đang suy nghĩ thì chợt thấy ánh sáng lóe lên, một thanh kiếm dài che trước mặt cô, chém mũi tên nhọn kia xuống. Năm ngón tay của Cố Tử Hi phất qua một cái, giải huyệt đạo cho cô: “Lên nghênh địch.”
“Nhưng, nhưng… Võ công của ta vô dụng mà!”
Luống cuống tay chân nhận lấy trường kiếm y ném tới, Mạnh Nhiên nhanh chóng quơ quơ vài cái. Cô lớn như vậy rồi mà chưa từng giết một con gà, nguyên chủ ở trong cốc từ nhỏ cũng chỉ biết trị bệnh cứu người, có gặp mấy chuyện thế này bao giờ đâu?!
“Đánh không lại thì trốn.” Ngữ khí của Cố Tử Hi mang theo sự không kiên nhẫn. Tay trái một chưởng, tay phải một kiếm, đánh ngã hai người trong nháy mắt.
“Còn nữa, không được chạy trốn, nếu không…”
“Dạ dạ dạ, trốn trốn trốn…” Mạnh Nhiên nào còn so đo ngữ khí của y, vội vàng khởi động Thúy vi kinh thần bộ, chạy trái chạy phải trong đám người. Nhưng đây là lần đầu cô đánh thật nên khá căng thẳng. Một trường đao xuất hiện trước mặt, cô vừa định giơ kiếm ra thì tiếng xé gió úp lại ngay phía sau.
Không ổn. Mạnh Nhiên vội vàng nghiêng sang phải, nhưng bên phải lại có một đao bổ đến. Bả vai sắp bị thương thì cô chợt thấy thân mình nhẹ bẫng.
“Ngu xuẩn, cô phải đánh về phía trước mới đúng!”
Bàn tay to xách cổ áo cô lên, mũi chân nhẹ nhàng đạp xuống sống đao một chút. Người cầm đao lập tức che tay lại, ngã xuống đất kêu thảm thiết. Cố Tử Hi ném thiếu nữ lên ngựa, bản thân cũng trèo lên, vung roi dài: “Trêи mũi tên có độc, không nên đánh lâu. Đi!”
“Từ từ, ta, ta không biết cưỡi ngựa mà!” Mạnh Nhiên ôm cổ ngựa, hoảng sợ kêu to.
“Cô đúng là… vô cùng ngây thơ.”
Sau cổ lại căng thẳng, cô chợt bay lên trời, lọt vào một vòng tay còn mang ý lạnh. Tiếng xé gió khi bay nhanh vang lên liên tục, trận đánh còn đang tiếp diễn. Mạnh Nhiên bị xóc đến mức đầu váng mắt hoa, chỉ có thể ôm chặt lấy eo Cố Tử Hi, âm thầm nghiến răng nghiến lợi. Lát nữa nếu anh mà bị thương, nhất định là tôi sẽ không giúp anh!
***
Vừa thề xong, Mạnh Nhiên đã vi phạm.
Sau một đợt chạy băng băng, cuối cùng bọn họ cũng thoát khỏi đám sát thủ. Vào đường chính, người ngựa tấp nập, lúc này họ mới hoàn toàn an toàn.
Cố Tử Hi sai người đưa ngựa đi nghỉ. Kiểm tra một lượt, y phát hiện thủ hạ đều có vết thương, to có, nhỏ có. Mà trêи mu bàn tay phải của gã cơ bắp cũng có một vết đang thấm máu.
“Đây là Chu hồng âm hoa.” Mạnh Nhiên nhìn miệng vết thương được gã cơ bắp che lại: “Độc tính mãnh liệt, miệng vết thương chảy ra máu màu xanh lục mang ánh bạc. Nếu không giải được độc trong vòng nửa canh giờ, người trúng độc sẽ đi đời nhà ma.”
Cố Tử Hi tiện tay lấy ra một chiếc khăn, bọc lấy vết thương: “Cô giải được à?”
“Dù sao bản cô nương cũng là đệ tử của Vân Mộng Cốc.” Thiếu nữ vừa rồi còn sợ hãi kêu to, giờ đây lộ ra vẻ ngạo nghễ. Hơn nữa, còn là đệ tử thân truyền của chưởng môn nhá! Độc trêи đời này, nếu cô không thể giải, vậy thì cũng chỉ có sư phụ cô là giải được.
Vân Mộng Cốc nổi tiếng nhờ thuật y độc, ai trong thiên hạ cũng biết. Nghe vậy, Cố Tử Hi không nói gì thêm, gật gật đầu: “Vậy cô giải cho anh ta đi.”
Đây là thái độ khi nhờ người ta sao… Mạnh Nhiên trộm trừng y một cái, ngồi xổm xuống xem vết thương. Sau đó, cô lục tay nải luôn mang bên người, móc mấy cây ngân châm ra.
Cũng không phải là cô bắn tên không đích. Cô chủ động giải độc giúp gã cơ bắp, có mấy nguyên nhân.
Một, người hành y thì phải biết thương người. Có người trúng độc trước mắt cô, chỉ cần không phải kẻ thù, cô không thể làm như không thấy. Hai là Cố Tử Hi vừa mới cứu mạng cô, lại còn không chỉ là một lần. Vì thế, nên bây giờ cô phải thể hiện năng lực của bản thân.
Nhanh chóng đâm ngân châm vào mấy huyệt vị xung quanh miệng vết thương, không đến thời gian nửa tách trà nhỏ, máu từ vết thương chảy ra đã về màu đỏ.
“Thiếu chủ.” Gã cơ bắp thử vận công một chút: “Đúng là khá hơn lúc nãy nhiều.”
“Hừ, thuật châm cứu của bản cô nương sao mà tầm thường được.”
Gỡ ngân châm xuống, Mạnh Nhiên tiếp tục xem xét vết thương của những người khác. Cố Tử Hi đứng sau cô, ánh mắt sâu thẳm.
“Không phải là cô nói không liên quan gì đến Vân Mộng Cốc à?” Y bỗng mở miệng.
Cứng người một chút, Mạnh Nhiên cười gượng: “À ờm… Đùa thôi mà, ha ha ha. Đùa thôi, đùa thôi.”
“Vậy thì, Vân Mộng Cốc làm thủ hạ của ta bị thương, mối thù này tính thế nào đây?”
Cô quay lại, thấy Cố Tử Hi có vẻ không tức giận lắm, chỉ cười như không cười.
Đến lúc rồi. Mạnh Nhiên đứng lên: “Cố công tử, đại danh của ngài như sấm bên tai. Ta nghĩ mọi người hẳn là đang đi đón dâu, mà Vân Mộng Cốc xưa nay không thèm quan tâm đến thế tục, sao lại phải ám sát thông gia tương lai chứ?”
Tuy rằng tân nương là cô đây đã chạy mất.
“Chỗ đáng ngờ ở đây quá nhiều, xin Cố công tử suy xét cẩn thận.”
“Người kết thân với thành Lang Gia của ta là triều đình, là Tín Dương quận chúa, chứ không phải là Vân Mộng Cốc. Ngược lại, ta còn nghe nói, chưởng môn Vân Mộng Cốc còn hơi phản đối việc này.”
“Sao lại thế được?” Mạnh Nhiên vẻ mặt thành khẩn, trợn mắt nói dối: “Cố công tử là rồng trong biển người, còn quận chúa, ừm, quận chúa gả cho Cố công tử là duyên trời tác hợp, chưởng môn cũng rất tán thành.”
“Hửm?” Cố Tử Hi hơi nhướn mi.
Mày kiếm của y vốn dài, giờ đuôi lông mày nhếch lên, không hề chướng mắt, mà chỉ là người ra run sợ trong lòng.
“Cô là gì của chưởng môn, vì sao lại biết suy nghĩ của bà?”
Y bước từng bước lại gần, tay phải bỗng nắm lấy bàn tay còn đang cầm ngân châm của Mạnh Nhiên: “Thuật châm cứu xuất thần nhập hóa như thế, đệ tử bình thường của Vân Mộng Cốc sao có thể tập được?!”