Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại truyendkm.com @PhuongNhaAnn
“Tiểu sư muội, nghĩ kỹ chưa?”
“Đội ngũ đón dâu của thành Lang Gia đã xuất phát, cuối cùng thì muội có muốn đào hôn không?”
Thiếu nữ ngồi bên cửa sổ, nghe vậy than nhẹ. Nàng mặc một bộ áo xanh, mái tóc đen được búi lên một cách đơn giản. Mặt mày nàng đẹp đẽ tinh xảo, nhưng vẫn còn mang theo một chút ngây thơ của trẻ con:
“Tất nhiên là muội muốn trốn, nhưng nếu tổ phụ trách tội, liên lụy đến sư môn thì…”
“Vân Mộng Cốc không phải nghe theo hiệu lệnh của triều đình, liên lụy với cả không liên lụy cái gì.”
Thanh niên ngồi một bên, nghe vậy, lộ ra vẻ không cho là đúng: “Giang hồ vốn là không liên quan đến triều đình. Theo huynh thấy, tham gia vào cuộc tranh đấu giữa thành Lang Gia với triều đình thì mới là rắc rối đấy.”
Thiếu nữ này tất nhiên là Mạnh Nhiên. Thế giới trong mơ lại xuất hiện một lần nữa. Có kinh nghiệm lần trước nên lần này cô nhanh chóng thích ứng với thân phận hiện tại, đã sinh sống vài tháng trong thế giới này.
Bây giờ cô không còn là đại tiểu thư ở thế giới nữ tôn nam ti nữa, mà là đệ tử nhỏ nhất của chưởng môn Vân Mộng Cốc – một môn phái lánh đời trong giang hồ. Trong cái thế giới mà võ hiệp đi tới đi lui này, các thế lực lớn mạnh thậm chí còn có thể tranh chấp với triều đình, mà thành Lang Gia trong miệng thiếu niên chính là một trong số đó.
“Thành Lang Gia liên tục kết minh với năm thế lực lớn. Bây giờ, cho dù thế nào đi nữa thì triều đình cũng không thể vươn tay đến tận phía nam sông Hoài nữa, nếu không muốn hoàn toàn khai chiến thì cũng chỉ có thể làm hòa. Vì vậy nên họ mới muốn liên hôn với thành Lang Gia, nhưng vẫn còn phòng bị nên mới phải dùng danh nghĩa thông gia để kiềm chế Cố Tử Hi. Nếu muội gả sang đấy, kẹp giữa hai bên, cuộc sống tất nhiên sẽ khổ.”
“Tiểu sư muội.” Giọng điệu của thanh niên trở nên kiên quyết: “Không thể do dự nữa, đào hôn đi.”
Mạnh Nhiên cũng không ngốc, đương nhiên là cũng hiểu rõ ý của thanh niên. Sau đợt mê mang hồi mới bắt đầu, cô đã nhanh chóng biết hết về thế giới trong mơ này, cũng biết một thân phận khác của mình.
Cháu gái ruột của hoàng đế đương triều, con vợ cả của Tam hoàng tử Ninh Vương, quận chúa Tín Dương do triều đình sắc phong.
Nhưng nàng quận chúa này lại chưa được hưởng thụ ngày tháng “cành vàng lá ngọc” nào, bởi khó sinh nên bệnh tật ốm yếu từ nhỏ. Vừa hay, để mượn sức Vân Mộng Cốc, có sự đồng ý của lão hoàng đế, Ninh Vương bèn đưa nàng đến Vân Mộng Cốc để chữa bệnh kiêm bái sư học nghệ. Từ đó đến giờ, nàng vẫn chưa được về nhà lần này.
Cho dù là Mạnh Nhiên hay là nguyên chủ, chưa bào giờ tự coi mình như quận chúa của hoàng thất. Vân Mộng Cốc có ơn với nàng, một thân tài nghệ là được học ở đây hết. Với nàng mà nói, sư phụ chính là mẫu thân, sư huynh cũng như huynh trưởng yêu thương bảo bọc nàng.
Nghe bảo triều đình ban hôn, muốn nàng lấy thân phận quận chúa để gả đến thành Lang Gia, sư huynh Tạ Lai lập tức khuyên nàng đào hôn. Tất nhiên là Mạnh Nhiên cũng không muốn tùy tiện gả cho một người đàn ông chưa bao giờ gặp mặt, cho dù là mơ thì cô cũng không vui.
Nhưng cô do dự, sợ rằng mình sẽ liên lụy sư môn. Tuy rằng Vân Mộng Cốc có thế lực lớn, cũng không sợ triều đình, nhưng nếu chọc giận cả thành Lang Gia thì sẽ rắc rối lắm.
“Không phải như vậy đâu. Tiểu sư muội, muội nghĩ sai rồi.” Tạ Lai lắc lắc đầu.
“Vân Mộng Cốc chúng ta không muốn kết thân, sợ là thành Lang Gia cũng không muốn. Cố Tử Hi dã tâm bừng bừng, khống chế cả Giang Đông còn chưa thỏa mãn, muốn thu cả phía nam sông Hoài vào trong tay. Hắn tiếp ý chỉ ban hôn, chỉ là bởi vì bây giờ còn chưa phải lúc để xé rách mặt mà thôi.”
“Nếu muội đào hôn, thế thì hắn sẽ có thể từ bỏ hôn sự mà không phải mang danh kháng chỉ. Có chuyện ngoài ý muốn này, triều đình cũng không có mặt mũi để tiếp tục ban hôn cho hắn với một nữ tử tôn thất.”
“Trong Cốc, có chuyện gì giấu được sư phụ đâu? Nếu người phản đối thì đã không để mặc huynh ngày nào cũng đến khuyên muội. Bây giờ việc muội cần làm là nhanh chóng dọn đồ. Dù sao thì “Biển rộng tùy cá lội, trời cao mặc chim bay” mà, muội cứ thoải mái đi.”
Mạnh Nhiên không phải là người không quyết đoán, sau khi cân nhắc một hồi thì quyết định ngay: “Được, vậy muội đi đây.”
Cô rời khỏi Vân Mộng Cốc ngay trong đêm. Đúng như Tạ Lai đoán, sư phụ cũng đồng ý với quyết định này. Nếu không, lấy cái võ công mèo quào này của cô mà qua được dàn bảo vệ trong Cốc thì không khác nào chuyện nghìn lẻ một đêm.
Từ khi bị đưa vào trong Cốc, mười sáu năm qua, đây vẫn là lần đầu tiên thân thể này ra khỏi đó. Dọc đường đi, Mạnh Nhiên nhìn cái gì cũng thấy mới lạ. Cô không đi liên tục mà lang thang không mục tiêu, vừa đi vừa chơi cả tháng, đang định cảm thấy chu du thiên hạ không nên thanh thản quá thế này thì gặp rắc rối ở một quán trà.
Nghe thấy tiếng đao kiếm và tiếng kêu thảm thiết bên ngoài, Mạnh Nhiên tránh sau tường gỗ, giảm nhẹ hô hấp, cố gắng giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể.
Cô chỉ đi ngang qua uống một ngụm trà thôi mà, sao lại gặp phải loại chuyện này chứ? Tuy rằng cô cũng biết là người giang hồ chỉ cần không hợp nhau một tí thôi cũng đánh đánh giết giết được, nhưng ngoài kia rõ ràng là một cuộc ám sát có âm mưu từ trước.
Lúc ấy cô đang uống trà trong một góc thì nhìn thấy một đội ngũ đi đến, ai cũng trông to lớn khỏe mạnh, đeo đao giắt kiếm. Gã cơ bắp đi đầu xuống ngựa, vứt hai túi nước thật lớn cho chủ quán: “Chủ quán, rót đầy nước.”
“Dạ dạ! Xin khách quan chờ một lát.”
Tình cảnh này cũng là bình thường, Mạnh Nhiên chỉ nhìn thoáng qua, cũng không để ý. Ánh sáng ban trưa làm người ta mơ màng buồn ngủ, quán trà ít khách, chỉ có một đôi vợ chồng nhìn có vẻ mệt mỏi và một người đàn ông cao to mặt đầy râu. Cô đang cân nhắc xem tiếp theo nên đi đâu, đột nhiên biến cố ập đến…
Chỉ thấy tên cao to kia giẫm chân một cái, ánh sáng chợt lóe trong tay, đâm thẳng đến yết hầu của gã cơ bắp. Hung khí cũng không phải là trường đao gã đặt trêи bàn, mà là một con dao nhỏ vô cùng sắc bén.
Cùng lúc đó, đôi vợ chồng kia một người ra chưởng, một người rút đao, hai người phân nhau tấn công trái phải!
Ôi đi thôi… Không ngờ, Mạnh Nhiên trượt chân, thân thể yếu ớt ngã ra sau bức tường gỗ.
Qua khóe mắt, cô thấy gã cơ bắp và ba người kia đánh thành một đoàn, đồng bạn của gã cũng xuống ngựa theo. Mà ông chủ quán lúc trước nhìn ôn hòa là thế, bây giờ cũng ném văng túi nước, cầm kiếm trong tay, nhắm thẳng vào những người đến chi viện.
Càng ngày càng có nhiều người hơn, nhiều sát thủ hơn. Âm thanh vang lên nhiều hơn cả là tiếng vang trầm đục khi thân thể ngã xuống đất, còn thường xuyên hơn tiếng đao kiếm. Mạnh Nhiên ngừng thở, chỉ muốn nhanh chóng vượt qua trận hỗn loạn này.
Không phải là cô nhát gan không dám ra tay, nhưng thứ nhất là cô không biết ai tốt ai xấu, thứ hai là cô cũng không đủ mạnh.
Không biết đã qua bao lâu, tiếng ồn ào bên ngoài dần lắng xuống. Cô nghe thấy tiếng bước chân, bàn ghế bị dời đi. Chuôi kiếm gõ lên đai ngọc, vang “ding” một tiếng, như có người ngồi vào cạnh bàn.
“Kiểm tra thi thể cẩn thận, đừng bỏ qua tí dấu vết nào.” Giọng của gã cơ bắp vang lên.
Xem ra là họ đã thắng, Mạnh Nhiên nghĩ.
“Thiếu chủ, uống nước đi ạ.”
Thiếu chủ?
Mạnh Nhiên đang suy nghĩ miên man thì nghe thấy một giọng nói nóng này khác cất lên: “Chiêu thức của kẻ tấn công hơi giống chiêu “Chỉ thủy lạc tiên kiếm”.”
Mạnh Nhiên chợt thở dồn dập. Chỉ thủy lạc tiên kiếm? Đó chẳng phải là tuyệt học của Vân Mộng Cốc sao? Cũng may là cô vẫn nhớ che giấu hành tung dưới cơn kinh ngạc. Đúng lúc này, lại có người thốt lên:
“Thiếu chủ, tìm thấy lệnh bài(*) của đệ tử Vân Mộng Cốc trêи người sát thủ!”
Không ổn!
Cô cứng người, chỉ cảm thấy một cơn gió xẹt qua tai. “Phập” một tiếng, một cây đũa trúc cấm vào tấm ván gỗ chỉ cách tai cô một tấc. Đuôi đũa còn đang run rẩy, thân đũa cắm vào hơn nửa
“Ra đây.”
Biết là đã bị lộ, Mạnh Nhiên đành phải đứng dậy. Ra khỏi bức tường gỗ, cô thấy người đàn ông ngồi trêи bàn bị mọi người vây quanh.
Tay phải của y vẫn còn giữ nguyên tư thế ném đũa. Áo bào đen với mão ngọc, áo rộng tay dài, như công tử vương thất đi tản bộ. Nhưng cặp đồng tử đen nhánh kia như chưa tia điện lạnh lẽo, đuôi mắt hơi xếch lên, dưới đuôi mắt phải là một nốt ruồi son vô cùng thu hút.
Mạnh Nhiên không tự chủ được mà há to miệng. Chu… Chu Tử Tiện?!
(*) : Có lẽ là những ai hay đọc truyện cổ trang thì biết cái này rồi, nhưng mà ai chưa biết thì đây là cái lệnh bài nha