Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại truyendkm.com @PhuongNhaAnn
Vài tiếng sột soạt lại vang lên. Sau khi nói xong ba chữ “Bắt đầu đi”, Mạnh Nhiên vô cùng tự giác mà xoay người, bưng một tách hồng trà ngồi lên sofa.
Tình huống này cũng thật là dở khóc dở cười. Dường như chỉ trong một ngày ngắn ngủi, cô và Tần Sơ đã quen với việc anh tự an ủi ở một bên, còn cô ngồi ở phía trước.
Rất nhanh, tiếng thở trầm thấp của người đàn ông bay bổng trong không khí.
Không biết đã qua bao lâu. Mạnh Nhiên buông tách trà, làm nó cọ xát với mặt bàn, phát ra một tiếng vang chói tai. Cô không được tự nhiên mà vo vo tay áo, nghe thấy âm thanh trầm thấp của thanh niên trong góc:
“… Được rồi.”
“Sắp bắn?” Cô không nhịn được, xác định lại một lần nữa.
Tần Sơ không nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái. Ánh mắt kia ngay lập tức làm Mạnh Nhiên cảm thấy mình như một đứa ngốc.
“Gì chứ…” Cô nói thầm một câu.
Cô chỉ sợ Tần Sơ cắm vào lại không bắn ra được, thế chẳng phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Còn việc bây giờ cô hơi do dự, tuyệt đối không phải là do cô ngượng ngùng! Dù sao cũng chỉ là đang mơ, dù sao cũng đã từng ngủ một lần rồi… Thuyết phục bản thân xong, thiếu nữ đứng dậy:
“Đi, vào phòng ngủ.”
Cô xoay người đi về phía trước, mặc kệ Tần Sơ có theo kịp hay không. Nằm trêи giường lớn mềm mại, tim của Mạnh Nhiên như muốn vọt lên tận cổ họng… Cô không thể không thừa nhận, mặc dù cô vẫn thể hiện như chẳng hề quan tâm, nhưng thật ra cô… vẫn sẽ để ý.
Đệm chăn bên người lún xuống một chút, một bàn tay chống bên mặt cô, âm thanh khàn khàn vang lên: “… Tôi đi vào đây.”
“Ừm.” Mạnh Nhiên nhả ra một âm tiết ngắn ngủi. Một lát sau, cô cảm giác váy của mình bị xốc lên.
Váy dải ở nhà mỏng manh dán vào thân mình lả lướt của nữ hài, vì không thể ra ngoài nên cũng không có vớ bên dưới. Cho nên thứ đầu tiên đập vào mắt Tần Sơ là cặp đùi tinh tế, thẳng tắp.
Mắt cá chân mảnh khảnh, một bàn tay của anh cũng có thể nhẹ nhàng bao trọn, đùi thon gọn nhưng lại không gầy yếu khô cằn.
Cảm giác được ánh mắt của anh, thiếu nữ không nhịn được mà khép hai chân lại. Ngay sau đó, bàn tay to bắt lấy đùi phải của cô, bỗng nhiên bẻ sang một bên…
“A!” Cô kêu lên một tiếng theo bản năng, rồi nhanh chóng cắn môi.
Đỏ bừng mặt, Mạnh Nhiên chỉ ước được chui quách xuống đất. Sao cô có thể kêu lên như thế? Vậy chẳng phải là sẽ làm Tần Sơ coi thường sao?
Quả nhiên, thanh niên dừng lại.
“Không phải là tôi sợ hãi.” Cô chớp mắt, cố gắng làm lời nói của mình có vẻ như rất có sức thuyết phục: “Chỉ là không kịp phản ứng thôi. Anh biết đấy, vừa rồi… hơi đột ngột.”
“À.”
“Anh không tin?”
“Không phải.”
Nếu không phải, vậy anh quay mặt đi làm gì? Nghẹn một bụng tức nhưng lại không thể phát tiết, Mạnh Nhiên chỉ có thể âm thầm nghiến răng: “Tiếp tục đi, sao lại không động đậy gì thế?”
Vừa dứt lời, Tần Sơ cầm lấy đùi phải của cô, đặt lên đầu vai.
Tư thế này làm khu vực giữa hai chân thiếu nữ rộng mở. Vải dệt hình tam giác bao lấy chốn đào nguyên cũng hoàn toàn lộ ra, sườn ʍôиɠ căng tròn trắng bóc gần như làm lóa mắt người khác.
Tần Sơ dừng một chút rồi cong mình, để côn th*t sừng sững giữa háng lên cửa huyệt.
Đến rồi, sắp phải làm rồi… Mạnh Nhiên nuốt một ngụm nước bọt. Rõ ràng là căng thẳng đến cùng cực, nhưng tầm mắt lại theo bản năng mà đuổi theo người đàn ông nửa quỳ ở giữa hai chân cô.
Anh vươn tay, kéo qυầи ɭót ra. Cái ngón tay xinh đẹp kia vô cùng linh hoạt, Mạnh Nhiên chỉ cảm thấy chân tâm chợt căng thẳng, ngay sau đó nóng lên.
Thật nóng… Cô không tự chủ được mà nghĩ đến hình ảnh sáng hôm qua lúc vừa mở mắt đã thấy. ‘Thật kỳ quái.’ Cô chợt nghĩ: ‘Nếu là thế giới nữ tôn nam ti, vì sao không phải là cô ở trêи, Tần Sơ ở dưới?’
Nhưng tình trạng trước mắt hiển nhiên là không cho phép cô tiếp tục tự hỏi. Quy đ*u áp sát cửa huyệt, cảm giác được độ cong mềm mại bèn hơi dùng lực phá mở hoa môi, cắm vào nơi sâu hơn, nóng hơn.
Trong nháy mắt, cô cứng đờ người, tay nhỏ nắm chặt khăn trải giường, vòng eo cũng ưỡn lên.
“Đau…” Mạnh Nhiên hít một hơi khí lạnh. “Đau!”
Quá đau. Cái loại đau đớn khi bị mạnh mẽ căng ra này làm cô cảm thấy như mình sắp bị xé rách. Cũng không phải là lần đầu tiên, sao còn đau như vậy?
Hiển nhiên, nguyên nhân căn bản là do kϊƈɦ cỡ không xứng đôi.
Côn th*t của người đàn ông quá lớn, mà âʍ ɦộ non nớt của thiếu nữ lại nhỏ hẹp. Nơi đó chỉ mới trải qua một lần mây mưa, còn lâu mới quen với việc bị vật cứng căng ra. Giờ phút này, chỉ có âu yếm và bôi trơn mới có thể giảm bớt đau đớn.
“Anh, đi ra ngoài!” Cô không chút khách khí.
Côn th*t đã cắm vào được một đoạn bắt đầu lui ra ngoài. Nhưng không may, khi ra đến cửa huyệt, thế mà lại… kẹt cứng.
Tần Sơ không biến sắc, lại rút ra một lần nữa. Quy đ*u liên tục thay đổi phương hướng, góc độ, muốn đẩy cửa mình ra. Nhưng cái miệng nhỏ chưa được khai phá lại ngậm chặt vô cùng, nếu không dùng sức thì không có cách nào rút ra.
Đáng thương cho Mạnh Nhiên. Mặt cô đỏ bừng, không biết là tức giận hay xấu hổ.
Cô cảm giác được sự tê ngứa khi vách tường bị cọ xát rất rõ ràng. “Thằng nhóc” lớn kia tuy nhìn thì trơn bóng, nhưng khi nhét vào tiểu huyệt thì chỗ thô ráp nào cũng sẽ mang đến kϊƈɦ thích khó có thể miêu tả cho cái miệng nhỏ.
“Anh…” Cô không nhịn được nữa, gần như cắn răng mà nói: “Cuối cùng là có thể đi ra ngoài hay không?”
Tần Sơ trầm mặt: “Cô bảo đau.”
Nếu không phải là do cô kêu đau thì anh sẽ cẩn thận như thế à?
“Vô nghĩa!” Hít một hơi khí lạnh, khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ nhăn rúm ró: “Nếu không phải là do anh to như vậy thì tôi có đến nỗi thảm như thế này à?”
“Tôi…”
“Tôi cái gì mà tôi.” Cô chịu đựng sự không khỏe: “Đừng cọ xát. Cứ… cứ đi ra ngoài trước rồi nói gì thì nói.”
Nhưng cô không ngờ, thanh niên rũ mi mắt, nắm eo cô. Anh không chỉ không lui ra ngoài, mà bỗng ưỡn lưng, đâm thẳng vào trong!
“A!”
“Ưm… ưm… ưm a…” Ngay sau đó là sự quấy đảo tới tấp. Côn th*t cắm vào tận sâu bên trong hoa huyệt, tuy rằng còn một nửa thân gậy ở ngoài, nhưng cũng đủ để lấp đầy âʍ ɦộ nhỏ nhắn.
Mạnh Nhiên sợ ngây người. Sao lại… đã bảo là nữ tôn nam ti cơ mà?
Dưới sự kinh ngạc, cô thậm chí không phản ứng kịp là nên giãy giụa. Tần Sơ nhìn cô, thế mà lại phá lệ cong cong khóe miệng: “Đằng nào cũng phải cắm vào.”
“Anh!”
Anh áp chế sự phiền loạn trong lòng, không cho phép phân trần mà cúi người hôn cô. Mấy câu mắng chửi của thiếu nữ bị đổ về ngay tức khắc, bựa lưỡi to khỏe nhân cơ hội cạy mở hàm răng, đi vào trong miệng nhỏ. Cảm giác ướt nóng ngọt ngào tràn ngập môi lưỡi anh, làm anh hơi hoảng hốt trong nháy mắt.
Anh cũng không biết mình đang làm sao. Có thể là do anh quá muốn hoàn thành nhiệm vụ để nhận được số tiền thuê kia, cũng có lẽ là do cái cô thiên kim đại tiểu thư này vẫn luôn vênh mặt, hất hàm sai khiến với anh nên cuối cùng anh cũng không thể nhịn được nữa.
Nhìn thấy sự ngây ngốc hiện ra trong mắt cô, Tần Sơ chỉ thấy đắc ý. Chắc là cô không thể ngờ đến nhỉ, vốn anh không phải là một con chó biết nghe lời.
*****
Cô Nhiên nọ: Đã bảo là nữ tôn nam ti cơ mà??!!! [ khàn cả giọng ]
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~