Hôm Nay Đã Ngủ Chưa – Quốc gia lý tưởng (10) [Cao H] – Botruyen

Hôm Nay Đã Ngủ Chưa - Quốc gia lý tưởng (10) [Cao H]

Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại truyendkm.com @PhuongNhaAnn

“Tôi đã từng nghe bạn bè nói, trong xã hội thượng lưu có rất nhiều phụ nữ thích kiểu đàn ông như anh.”

Cố tình mềm giọng, chân nhỏ của thiếu nữ dùng sức ấn vào cự vật đã hơi cương cứng:

“Có lẽ là anh nên đi học thêm mấy kiểu đa dạng, đến lúc kết thúc công việc này thì mới dễ tìm việc tiếp.”

Lời còn chưa dứt, cô bỗng cảm thấy mắt cá chân của mình căng thẳng.

Buông đũa, Tần Sơ nhìn cô, mặt không tí biểu tình: “Mạnh tiểu thư không hài lòng với sự phục vụ của tôi?”

Dường như anh đã hoàn toàn không để bụng đến cái gọi là tự tôn. Hơi nhướng mày, anh cười lạnh: “Cũng đúng, thân thể của tiểu thư d*m đãng như vậy, sờ một cái là chảy nước, chỉ sợ là tôi không thể thỏa mãn cô.”

Mạnh Nhiên hung hăng vặn đôi đũa: “Buông tay!”

Tay của anh lần xuống dưới bàn ăn, nắm chặt lấy mắt cá chân của thiếu nữ, dùng sức ấn xuống háng mình: “Cô là cố chủ, cô thích ở nhà ăn thì tôi sẽ theo vô điều kiện.”

Nói xong, Tần Sơ bắt đầu động tay. Anh lưu loát mà kéo khóa quần xuống, để chân nhỏ của thiếu nữ tiếp xúc thân mật với cự vật giữa háng. Trong khi cọ xát, côn th*t đã từ trạng thái nửa cứng biến thành hoàn toàn sưng to, thân gậy thô cứng đâm vào gan bàn chân Mạnh Nhiên. Tần Sơ cứ nhìn cô như vậy, nắm chân cô bắt đầu vuốt ve.

“Anh…” Mạnh Nhiên dùng sức, định rút chân về.

Nhưng đáng tiếc, chút sức lực nhỏ kia của cô sao có thể làm người đàn ông dao động? Thậm chí Tần Sơ vẫn còn thong thả ung dung, tiếp tục chuyện dang dở. Đôi mắt của anh vốn đã rất đen, cứ nhìn chằm chằm Mạnh Nhiên như vậy làm cô có cảm giác như ẩn trong ấy là một con mãnh thú đang rình mồi…

“Được, không buông đúng không?”

Mạnh Nhiên không giãy giụa nữa. Dù sao cũng vứt mặt mũi rồi, để cô xem kỹ thuật của ai cao hơn.

Cảm nhận được nhiệt độ dưới thân, cô cuộn gót ngọc, đảo quanh quy đ*u. Đỉnh chóp là nơi mẫn cảm nhất của con th*t, nhẹ nhàng trượt một cái, gót ngọc chuyển đến trêи lỗ nhỏ, nhắm ngay chỗ đó mà ấn một cái thật mạnh…

“Ưm!…” Tần Sơ rêи lên một tiếng.

Chợt sáng mắt lên, thiếu nữ càng ra sức xoa nắn. Thật ra dùng chân không tiện lắm vì con th*t của Tần Sơ quá thô, nhưng vì sự kϊƈɦ thích vừa rồi, t*nh dịch trong suốt đã rỉ ra từ lỗ nhỏ.

Chất lỏng dính nhớp làm chân Mạnh Nhiên bắt đầu trơn trượt. Cô cong chân, dựa sát vào thân gậy, lại không cẩn thận rơi xuống đè lên hai quả trứng, làm Tần Sơ thở mạnh một cái.

Không được rồi. Nếu cứ tiếp tục bị cô lăn lộn như vậy thì anh điên mất.

Anh không nói hai lời, bỗng đứng dậy.

Mạnh Nhiên cứng đờ, lui về sau hai bước theo bản năng. Đám hầu gái xung quanh đã lục tục ra khỏi cửa. Nhìn thấy đôi mắt âm u của người đàn ông, Mạnh Nhiên không chút nghĩ ngợi, xoay người chạy.

Mặt mũi? Là cái gì đấy? Đương nhiên là cái mạng nhỏ phải quan trọng nhất, kệ cha mấy cái ba linh tinh kia!

Tiếc thay, giờ đã muộn. Cô bị bàn tay to nặng nề mà kéo về, ngay sau đó bị ấn lên bàn cơm. Làn váy bị nhấc lên, chỉ sau vài tiếng “sột soạt”, ʍôиɠ nhỏ hơi chu của thiếu nữ đã trần trụi. Tần Sơ xoa nhẹ lên ʍôиɠ cô hai cái, cảm giác được huyệt nhỏ giữa kẽ ʍôиɠ bắt đầu chảy nước, anh cười nhẹ, cắm ngón tay vào.

Nụ cười của anh trầm thấp. Kể cũng lạ, lúc bọn họ chung sống hòa bình, cả ngày anh cũng không cười nhiều bằng một tiếng đồng hồ này.

Chẳng qua, bây giờ phần lớn những nụ cười ấy đều lạnh lùng, mang theo một tia tự ghét bỏ mà Tần Sơ cũng không ý thức được, cùng với một ít tình cảm phức tạp anh muốn che dấu.

“Róc rách, róc rách”, tiếng nước do d*m dịch bị ngón tay khuấy đảo vang lên.

Mạnh Nhiên không muốn thừa nhận là cô đã rất quen thuộc, quen với sự đùa bỡn của người đàn ông này, thậm chí đôi lúc còn trầm mê trong ấy.

“Ưm, ưm…” Cô cắn ngón tay, cật lực khắc chế tiếng rêи rỉ của mình.

Tư thế này thật sự quá xấu hổ. Ánh mặt trời ban trưa chiếu vào từ ngoài cửa sổ, vì không đóng cửa sổ nên những tia sáng ấm áp ấy dừng trêи ʍôиɠ nhỏ mềm mại tròn trịa của cô, rất giống như cô đang để lộ ra huyệt nhỏ bị cắm giữa ban ngày.

“Đến, đến khi xong nhiệm vụ thì… ưm, tôi muốn… muốn cho anh đẹp mặt!”

Chỉ có thể mắng cho đã miệng vậy. Ngay sau đó, thiếu nữ cảm thấy Tần Sơ mạnh mẽ moi đào hoa huyệt, như muốn trả thù.

“A, ưm a… Đừng, dừng lại… A, anh khốn nạn… Tần Sơ, a…”

“Đừng ngừng lại?” Người đàn ông phía sau lại cố tình xuyên tạc cô: “Đương nhiên rồi.” Anh khàn khàn nói: “Mệnh lệnh của tiểu thư, tất nhiên là tôi sẽ tuân thủ hết mực.”

Đúng là anh đã làm như thế. Mạnh Nhiên bảo anh ɭϊếʍ huyệt thì anh sẽ lập tức vùi đầu giữa hai chân cô; Mạnh Nhiên bảo anh tự an ủi, anh cũng sẽ không chút do dự mà lấy ra cây côn th*t kia, vuốt ve trước mặt cô rồi bắn cho cô xem.

Chỉ là mỗi khi anh làm như vậy, cặp đồng tử tối tăm kia luôn nhìn cô không chớp mắt, giống như nhìn thấu sự băn khoăn trêи mặt thiếu nữ. Ánh mắt ấy sẽ di chuyển quanh môi cô, rồi lại từ môi xuống ngực. Cứ như vậy, một đường xuống dưới, cho đến cái âʍ ɦộ non nớt đã bị anh xâm phạm rất nhiều lần kia.

Mạnh Nhiên cảm thấy mình như bị “làm” qua ánh mắt, nhưng cô lại không thể thừa nhận là những hành động ấy không những không làm nhục được Tần Sơ, mà còn làm cô đứng ngồi không yên.

Giống như bây giờ, người làm khó dễ trước là cô, nhưng cuối cùng người bị làm vẫn là cô. Quấy loạn trong chốc lát, người đàn ông rút ngón tay ra, một cây dương cụ dính đầy ɖâʍ thủy đâm lên. Thiếu nữ rêи rỉ theo bản năng, bị lấp đầy trong nháy mắt.

“A, a ha… Thật lớn…”

Cô nỉ non. Trước ngực chợt lạnh, bàn tay to kéo vạt áo ra rồi nắm lấy một con thỏ, vừa dùng sức vuốt ve vừa “làm” cô.

Cô không quen với tư thế vào từ phía sau, nó cho cô cảm giác như âʍ ɦộ nhỏ nhắn bị chọc xuyên qua luôn vậy. Dương v*t nhét đầy hoa kính, lớn đến kinh người. Lúc trước, khi Tần Sơ làm cô, nó còn lộ một nửa ở bên ngoài. Nhưng thân thể cô ngày càng quen với việc bị đùa bỡn, bây giờ nó đã có thể đi vào toàn bộ, quy đ*u to lớn đâm thật sâu vào t.ử ƈυиɠ.

Thế mà Tần Sơ vẫn chưa thỏa mãn.

Anh duỗi tay, bế thiếu nữ lên. Dương v*t lớn xoay tròn một vòng theo động tác ấy, ngay lập tức chọc thân thể mềm mại trong lòng ngực đến mức run rẩy. Nâng ʍôиɠ nhỏ ướt dầm dề của cô lên, anh mở cửa nhà ăn, không có tí che chắn nào mà đi ra ngoài.

Hành lang im ắng, đám người hầu đã sớm bị dì Tưởng lùa về phòng ở. Bây giờ, chỉ có thể nghe tiếng bước chân “lộc cộc” cùng với tiếng rêи rỉ áp lực của thiếu nữ dưới sự đâm chọc ác ý của người đàn ông.

“Ưm, ưm ha… a…”

Dường như có một ngọn lửa thiêu đốt trong bụng. Theo cơn cao trào đang đến của thiếu nữ, d*m thủy cuồn cuộn trào ra rồi lại ở bên trong khu vực nóng cháy ấy, tăng thêm sự ɖâʍ loạn ướt át cho cô.

Cô nói không nên lời, ý thức cũng mê mang. Xấu hổ, căng thẳng, tức giận… thậm chí là sung sướиɠ, đều làm cô trở nên đần độn, chỉ có thể theo bản năng mà run rẩy trong lòng ngực người đàn ông.

Nếu có ai đó ở cạnh, chắc chắn sẽ nhìn thấy cái miệng nhỏ giữa đùi của cô bị căng đến mức lớn nhất, cánh hoa hồng hào mềm mại bây giờ đỏ như máu. Khi phun ra nuốt vào, côn th*t xô đẩy từng đợt dịch trắng, tất cả đều dính ở hai viên t*nh hoàn nặng trĩu bên ngoài âʍ ɦộ nhỏ nhắn kia.

“Phu nhân… Vị Tần tiên sinh kia, có lẽ là không phù hợp với việc ấy cho lắm.”

Bận chuyện kinh doanh nên Mạnh phu nhân rất ít khi ở nhà, nhưng dì Tưởng sẽ báo cáo chuyện trong nhà cho bà mỗi ngày.

Hơi chần chờ, dì Tưởng nói: “Cậu ta làm tiểu thư…”

“Ngày nào cậu ta cũng hoàn thành nhiệm vụ à?”

“Vâng, không chỉ ba lần.”

“Thế thì tốt.” Mạnh phu nhân gật gật đầu: “Cậu ta rất phù hợp.”

“Bà phải nhớ kỹ, bất kể là cậu ta làm gì với Tiểu Nhiên, bất kể cái gì, Mạnh Nhiên cũng phải có một đứa con của cậu ta.”

*****

Lăn lộn đầy đất cầu vote [ Nước mắt lưng tròng QAQ ]

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.