Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại truyendkm.com @PhuongNhaAnn
Lại “bịch” tiếng nữa, thiếu nữ bỗng đứng dậy.
Mọi người ngây dại, cô đi từng bước một đến trước mặt người kia, đôi mắt sáng đến kinh người: “Sao y có thể trúng độc?”
Y cẩn thận như vậy, Cố Hổ Cố Báo lại trung thành tận tâm. Hơn nữa, lúc trước cô vẫn luôn ở bên người Cố Tử Hi, ai có thể gạt cô mà hạ độc chứ?!
Người kia bị khí thế của cô đè ép, hơi lắp bắp: “Ta, ta, ta cũng đâu có nói bậy. Sắc mặt của y tái nhợt, bọn kia còn chưa động thủ đã lung lay, không phải trúng độc thì là cái gì?”
“Ngươi tận mắt nhìn thấy y bị thương?”
“Y phải trúng ít nhất là ba kiếm..”
“Chỉ là trúng kiếm mà thôi, dựa vào cái gì mà ngươi nói…”
“Tiểu sư muội!” Thanh niên đột nhiên ngăn cô lại.
“Xin lỗi các vị. Sư muội của ta còn nhỏ tuổi, không phải cố ý mạo phạm.” Chàng ôm quyền, không lo ăn cơm nữa, kéo thiếu nữ ra khỏi quán trà.
Trong lòng Mạnh Nhiên loạn như ma, chỉ thấy trái tim nhảy như đánh trống, sắp sửa nhảy ra từ lồng ngực.
“Muội phải về tìm y…” Cô lẩm bẩm: “Y trúng độc, ta phải giải cho y…”
“Tiểu sư muội, bây giờ chưa rõ tình huống. Không bằng chúng ra về Cốc bẩm báo sư phụ trước, tìm thêm vài người giúp đỡ…”
Nửa câu còn lại của Tạ Lai nghẹn trong cổ họng, không khỏi thở dài. Chàng nhìn thiếu nữ cúi đầu, trêи mặt không ra vẻ gì, nhưng chàng cảm thấy, cô sắp khóc.
“Được rồi, huynh cùng đi với muội.”
“Sư huynh…” Mạnh Nhiên ngẩng đầu: “Quá nguy hiểm.”
“Muội cũng biết là nguy hiểm, chẳng lẽ huynh còn có thể bỏ lại muội chắc?” Tạ Lai cười nói: “Huống hồ, vừa rồi người nọ nói là nhìn thấy cổ trùng đầy đất. Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bình thường cũng sẽ không bịa ra như vậy.”
“Ý huynh là…” Mạnh Nhiên cũng rất thông minh: “Có liên quan đến Nguyên Nhã?”
“Hy vọng là không phải.” Tạ Lai lại không nhịn được mà thở dài.
Lời của chàng làm Mạnh Nhiên linh cảm đến chuyện gì đó. Người kia nói Cố Tử Hi trúng độc trước khi bị tập kϊƈɦ, cô mới tách ra ba ngày, y đã không cẩn thận như thế?
Dọc theo đường đi, đồ ăn thức uống, thậm chí là người đến gần họ đều bị kiểm tra cẩn thận. Cô khẳng định là Cố Tử Hi sẽ không trúng độc do vô ý, nên chỉ có thể là phương pháp hạ độc làm người ta khó phòng bị, hoặc là Cố Tử Hi sẽ không nghi ngờ rằng thứ đó sẽ làm mình trúng độc.
Trong lòng Mạnh Nhiên bỗng nổi lên một suy đoán. Tuy rằng không thể tưởng tượng được, nhưng lại hợp lý.
Lần thứ hai Cố Tử Hi bị đuổi giết ở trong sơn động, lúc cô giải độc cho Cố Tử Hi đã từng thấy độc kia vô cùng kỳ quái, không giống đồ của Trung Nguyên. Sau đó, Nguyên Nhã bắt cô, hạ Ngọc Lộ Triền. Để giúp cô giải độc, Cố Tử Hi ngày nào cũng ɭϊếʍ ʍút̼ sữa tươi do Ngọc Lộ Triền tạo ra. Ai cũng biết sữa tươi không có độc, nhưng nếu có người sửa công thức phối độc, cố ý tính kế…
Y sẽ không hoài nghi cô, cho nên uống hết đống sữa tươi đó.
Không đúng, cô cũng từng uống. Nhưng… nếu độc trong sữa tươi chỉ có tác dụng với đàn ông…
“Sư huynh, chúng ra đi mau!” Mặt Mạnh Nhiên trắng bệch. Nhất định phải nhanh chóng tìm được y, cô không thể hại y!
Dựa theo lời của người kia, họ đi ngược về, tìm kiếm suốt đêm. Trong rừng mênh ʍôиɠ sâu kín, không thấy ánh mặt trời. Cành cây khô chất đống, dẫm xuống một cái là cảm giác vừa ướt vừa dính, ghê tởm vô cùng.
“Xác trùng ngày càng nhiều.”
Đội ngũ của thành Lang Gia bị tập kϊƈɦ ở đây, trêи mặt đất toàn là trùng chết lâu ngày.
Dần dần, bọn họ thấy thi thể.
Đều là người Mạnh Nhiên đã quen thuộc. Có người máu tươi đầy mình, có thân thể rách toạc, mùi thối tràn ngập một mảnh rừng. Mạnh Nhiên không đành lòng nhìn, nhưng lại không thể không gắng sức mở to mắt, tìm kiếm dấu vết mà Cố Tử Hi để lại.
“Cẩn thận.” Tạ Lai rút kiếm ra: “Có chỗ sai sai.”
“Vâng.”
Cô đã không còn là tay mơ nữa, giấu mấy ngân châm vào lòng bàn tay trái, tay phải cũng rút kiếm ra khỏi vỏ.
Sột soạt, sột soạt, tiếng biếng chân quanh quẩn. Tầm mắt của Mạnh Nhiên dừng ở một nơi, suýt nữa thì hô ra tiếng: “Là, là Cố Báo…”
Người đàn ông nhỏ gầy trông rất khôn khéo kia, luôn cùng với Cố Hổ, một trái một phải bên người Cố Tử Hi. Mũi cô chợt nóng lên, cuối cùng cũng không thể giữ sự bình thản nữa. Đây là lần đầu tiên Mạnh Nhiên phải đối diện với cái chết của người thân. Cô kìm nén đôi tay run rẩy, cùng với Tạ Lai chậm rãi đến gần thi thể của Cố Báo.
“Có lẽ sẽ tìm thấy manh mối của người ám sát trêи người hắn.” Tạ Lai giải thích.
“Vâng…”
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh. Ngay lúc hai người tiếp cận Cố Báo, cái “thi thể” đầy máu tươi ấy đột ngột nhảy dựng lên, ánh sáng lóe lên.
“Tránh ra!” Tạ Lai hét to.
Trường kiếm múa trêи không trung, tạo ra ảo ảnh hoa cả mắt, đỡ lấy ám khí bay đến trước mặt. Tạ Lai vừa lui, vừa giục Mạnh Nhiên chạy nhanh: “Có mai phục, không cần lo cho huynh, ra rừng cây trước đi!”
“Được!” Mạnh Nhiên không do dự. Cô biết mình vô dụng, có ở lại thì cũng chỉ gây thêm rắc rối cho sư huynh. Bây giờ không phải là lúc để làm ra vẻ.
Khởi động Thúy Vi Kinh Thần Bộ, thân pháp của cô nhẹ nhàng uyển chuyển. Giọng nói của Tạ Lai dần biến mất, chỉ còn ánh mặt trời ảm đạm trong rừng. Như một lồng giam thật lớn, không có lối ra, bóng đêm che trời lấp đất.
Không thể sợ, ngàn vạn lần không thể sợ… Cô nhớ lại kinh nghiệm giang hồ mà Cố Tử Hi dạy, vung một kiếm, máu tươi bắn tung tóe lên người.
Thân thể cô lạnh như băng, nhưng lại dính đầy máu tanh nóng hổi. Mạnh Nhiên nhịn cơn buồn nôn xuống, dù thế nào đi nữa cũng phải nhịn xuống!
“Chờ ta đến cứu chàng…” Nhất định phải tìm được y…
Cái chống đỡ cho cô, không biết là khát vọng muốn sống hay là muốn tìm thấy Cố Tử Hi nữa. Tầm mắt bắt đầu biến thành màu đen, Mạnh Nhiên cảm giác tay mình đã run đến mức không cầm nổi kiếm. Cẳng chân, cẳng tay cô, phủ đầy vết thương do bị kiếm đâm.
“A…” Lại thêm một đao bổ đến, cô lung lay như sắp ngã.
Chẳng lẽ cô sắp chết sao… Chết ở trong mơ thì sẽ tỉnh lại, hay là chết luôn đây?
Chưa từng có giờ phút nào như thế này, cô không hy vọng giấc mơ kết thúc. Ít nhất là… để cô xác nhận xem Cố Tử Hi có còn sống không, để cô nói với y một tiếng xin lỗi.
Ánh đao đến gần, cô nhắm mắt lại theo bản năng.
Bỗng nhiên, một tia sáng bạc lóe lên!
“Phụt” một tiếng, máu tươi nóng hổi lại bắn tung tóe lên mặt Mạnh Nhiên. Đầu của tên cầm đao lăn xuống đất, nhanh như chớp giật. Cô nhìn thấy người đàn ông mặc áo choàng đen, vết máu đầy mình đứng trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô: “Đi!”