Truyện được edit bởi Phượng Nhã Ân, đăng tại truyendkm.com @PhuongNhaAnn
“Thiếu chủ!”
“Cẩn thận!”
“Đoàng” một tiếng, thùng xe chia năm xẻ bảy dưới cú chưởng kinh hoàng. Mạnh Nhiên còn chưa kịp mừng đã thấy người nhẹ bẫng, bị người đàn ông ôm lấy, nhảy lên giữa không trung.
Mũi chân của y dừng trêи thân kiếm của Tạ Lai một chút, thân thể như không bị trọng lực tác dụng. Ống tay áo phất lên, thiếu niên áo xanh vốn hùng hùng hổ hổ đã bị đẩy ra xa mấy trượng.
“Tạ Lai?” Cố Tử Hi cười lạnh: “Được, ngươi, nếu dám đến thì hôm nay cũng đừng hòng chạy!”
Dứt lời, hai bóng dáng một đen một xanh đã lao vào nhau!
Mạnh Nhiên bị y ôm chặt trong ngực, lòng nóng như lửa đốt.
Cố Tử Hi điên rồi sao? Chẳng lẽ y còn muốn giết sư huynh? Nếu vậy, quan hệ của y và Vân Mộng Cốc sẽ không cải thiện được nữa! Suy nghĩ lóe qua, cô chỉ có thể liều mạng ra hiệu bằng mắt cho Tạ Lai. Đi mau! So võ công, Tạ Lai không phải đối thủ của Cố Tử Hi.
Nào ngờ, Tạ Lai thấy tiểu sư muội hoảng loạn, còn tưởng rằng cô đang cầu cứu. Chàng có mắt đến mức nào chứ, thấy dưới áo khoác của sư muội lộ ra một đôi chân trần bèn nghĩ đến một khả năng trong lòng, lửa giận cháy phừng lên.
“Súc sinh! Súc sinh!”
Chàng phi kiếm ra, rồi lại thêm một kiếm ngay sau đó. Tuyệt học lớn của Vân Mộng Cốc là Chỉ Thủy Lạc Tiên Kiếm vốn nhẹ nhàng linh động, nay dưới lửa giận của Tạ Lai lại lộ ra sát khí đằng đằng, lạnh thấu xương.
Kiếm pháp của chàng cao siêu, khinh công cũng thuộc hạng nhất, hiếm có địch thủ trong đám kiếm khách trẻ tuổi. Đáng tiếc, đối thủ của y không phải người khác, mà là Cố Tử Hi.
Một chiêu Nhật Nguyệt Tụ Lý vừa ra, dù cho thế kiếm của Tạ Lai như sấm dậy, cũng không lại gần y được. Huống chi Liệt Giang Chưởng, Nhất Thính Triều Kiếm của Cố Tử Hi đều là tuyệt học. Y đang ôm Mạnh Nhiên nên không tiện rút kiếm, nhưng chỉ bằng chưởng phong cũng đã đánh cho Tạ Lai phải lui xuống, dần dần chui vào vòng vây.
Không ổn, sư huynh sắp gặp nguy.
Mạnh Nhiên bất chấp tất cả, hung hăng cắn một cái vào cổ tay Cố Tử Hi.
Lực của cô tuy lớn, nhưng sao có thể làm người nội công thâm hậu như Cố Tử Hi bị thương? Song, cái tay ôm cô vẫn thả lỏng, người y chợt cứng lại. Tạ Lai thấy cơ hội, vội nhào lên đoạt người, đâm một kiếm vào bả vai y, nắm lấy cánh tay của Mạnh Nhiên.
“Nhiên Nhiên…”
“Tiểu sư muội!”
Trong một nháy mắt ngắn ngủi như vậy, trong mắt của y liên tục hiện lên kinh ngạc, nôn nóng, không thể tin tưởng, và đau thấu tim gan.
Y không ngờ là cô sẽ phản bội.
Không phải… Mạnh Nhiên không nỏi chuyện được, chỉ có thể lắc đầu.
“Tiểu sư muội!”
Cô không còn do dự nữa, khởi động Thúy Vi Kinh Thần Bộ, nhanh chóng ẩn vào rừng cùng Tạ Lai.
***
“Tiểu sư muội, muội không sao chứ?” Chạy một lèo nửa canh giờ, hai người mới dừng lại.
Tạ Lai giúp Mạnh Nhiên bỏ huyệt câm, thấy cô còn để chân trần bèn nói: “Ờm… Đằng trước có thị trấn, để huynh mua quần áo cho muội.”
Mạnh Nhiên còn đang nhớ đến sự đau đớn trong mắt Cố Tử Hi khi đó, nghe vậy mới bừng tỉnh: “Hở? À…” Mặt cô nóng lên, gật đầu.
Nhất định là sư huynh đã đoán được cô bị Cố Tử Hi… Giờ đây giữa hai chân cô vẫn còn ướt nhẹp, vì chạy gấp một đợt nên đục dịch càng chảy ra nhiều hơn, đầy cẳng chân. Cũng không biết có làm dơ áo khoác hay không nữa.
Tạ Lai vốn đang xấu hổ, giờ lửa giận lại phừng lên: “Tiểu sư muội, muội nói cho huynh, súc sinh kia có bắt nạt muội không?”
“Ừm… vâng.”
“Y ép muội gả cho y?”
“Cũng không hẳn là ép buộc…”
“Y làm bẩn muội rồi, chẳng lẽ còn chưa tính?”
Nhắc đến chuyện này, Mạnh Nhiên có chút buồn bực: “Sư huynh, tai họa này cũng là do huynh mà ra.”
Cô lập tức kể lại chuyện ả che mặt kia: “Ả ta nói muội không được quấn lấy huynh nữa, chẳng lẽ là huynh chọc nợ tình bên ngoài, lấy muội làm bia đỡ?”
Tạ Lai sa mạc lời, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Năm ngoái huynh xuất cốc, từng cứu một nữ tử Nam Cương. Nàng ta tự xưng là Nguyên Nhã, giỏi cổ độc. Ta thấy tuy thủ đoạn của nàng ta tàn nhẫn nhưng lại không hiểu quy củ giang hồ nên đi du lịch cùng nàng ta một thời gian…”
Sau đó, trong quá trình du lịch, làm cô nương nhà người ta rung động? Mạnh Nhiên khinh bỉ nhìn sư huynh: “Vậy huynh cũng không thể liên lụy muội chứ.”
“Huynh cũng không còn cách nào.” Tạ Lai ra vẻ đau khổ: “Nàng ta cứ bắt huynh phải về Nam Cương với nàng ta, huynh không đồng ý thì cứ dọa hạ cổ. Huynh đành phải nói là đã có hôn ước với sư muội, mới thoát khỏi nàng ta được.”
Nghĩ đến Ngọc Lộ Triền trêи người sư muội, vì biết độc mà không thể không cùng tên ɖâʍ tặc Cố Tử Hi kia… Tạ Lai không nhịn được mà nắm chặt hai tay: “Để huynh đi tìm nàng ta!”
“Thôi.” Thiếu nữ lắc đầu: “Độc này… cũng sắp tan rồi.”
Mà cô với Cố Tử Hi, chắc là cũng tan rồi. Cho dù y biết cô là Tín Dương quận chúa, nhưng trước lừa gạt, sau phản bội, khúc mắc sao có thể hết?
Bất giác, ánh mắt của cô ảm đạm đi. Tạ Lai hơi chần chừ: “Tiểu sư muội, hay là… huynh đưa muội về nhé?”
“Không cần!” Thiếu nữ nói như chém đinh chặt sắt.
“Chúng ta về Cốc trước, nhanh chóng bẩm báo việc có người vu oan giá họa cho sư phụ, đây là chuyện gấp.”
“Muội nói đúng, nhưng muội không biết cưỡi ngựa…”
Mạnh Nhiên ngẩn ra. Cô chợt nhớ đến những lần người nọ cười nhạo mình không biết cưỡi ngựa, cười miễn cưỡng: “Bây giờ muội học xong rồi.”
***
Càng đến gần Vân Mộng Cốc, người qua đường càng nhiều.
Vân Mộng Cốc có địa vị cao, y thuật có một không hai trêи thiên hạ, hằng năm không biết có bao nhiêu người đến để tìm y, hỏi thuốc. Trong đó có người chốn giang hồ, cũng có dân thường từ xa đến.
Sư phụ của Mạnh Nhiên – Khanh Vân Tụ – đã không ra tay gần mười năm rồi. Nhưng nhân tài ở Vân Mộng Cốc xuất hiện tầng tầng lớp lớp, trị mấy bệnh vặt thì không có vấn đề gì, danh dự vẫn cao như cũ.
Lúc này, ở trà quán ven đường cũng có mấy hiệp khách chờ chữa bệnh. Một gã cao to mặt vàng như nến, nhìn vào là biết có bệnh: “Cũng không biết lần này đến Vân Mộng Cốc có được nhóm tiểu y tiên chữa bệnh cho không nữa.
Khanh Vân Tụ được tôn là y tiên, mà các đệ tử của bà, ngoại trừ Tạ Lai đã xông xáo trêи giang hồ, còn lại đều được gọi là tiểu y tiên.
“Nhóm tiểu y tiên nhân hậu lắm, đại ca không phải lo.” Đồng bạn của gã – một người trẻ tuổi lịch sự văn nhã – nói: “Nhưng mà ta nghe bảo là vị y tiên nhỏ nhất kia sắp phải gả đến thành Lang Gia rồi. Trong các vị đệ tử của y tiên, y thuật của nàng ấy là cao nhất, tiếc thật.”
“Thành Lang Gia?” Người ngồi bàn bên cạnh chợt nói: “Chả trách, ta vừa gặp một việc kỳ lạ.”
“Vị huynh đài này, không biết là việc gì?”
“Haizz.” Người kia nói: “Các vị đến đây mà không nghe nói gì à? Vị thiếu chủ kia của thành Lang Gia mang theo thủ hạ đến Vân Mộng Cốc, bị tập kϊƈɦ trêи đường, không rõ sống chết.”
Lời vừa dứt, hắn nghe thấy một tiếng “bịch” từ bên cạnh, chén sứ rơi xuống đất. Quán trà này cũng chỉ có bốn cái bàn, trong đó đám người đang nói chuyện kia ngồi hai bàn, một bàn là dân thường, bàn còn lại là một thanh niên và một thiếu nữ.
Thanh niên kia cúi người, nhặt chén lên thay thiếu nữ. Người kia tuy thấy kỳ quái, nhưng cũng không để ý: “Chuyện tập kϊƈɦ xảy ra mấy ngày trước, người của thành Lang Gia tử thương hơn nửa, Cố Tử Hi thì mất tích luôn.”
“Sao lại như thế?”
“Cố Tử Hi có võ công cao cường, chắc không phải đâu.”
Nhất thời, mọi người nghị luận sôi nổi.
Người nọ không khỏi ra vẻ khoe khoang: “Các ngươi không biết, thấy kỳ quái cũng phải thôi. Ngày đó, ta ở ngay hiện trường.”
“Gì cơ? Huynh đài cũng ở đấy?”
“Nói nhanh nói nhanh, cuối cùng thì võ công của Cố Tử Hi ra sao? Nhật Nguyệt Tụ Lý của y có phải là vô cùng mạnh, khó tìm địch thủ hay không?”
“Ai tập kϊƈɦ thành Lang Gia thế? Gan cũng lớn quá nhỉ.”
“Cái này thì ta không biết.” Người kia càng đắc ý hơn: “Ta cũng chỉ dám nhìn từ xa, đâu dám tham gia vào chứ. Nhưng mà, ta nhìn thấy cổ trùng đầy đất.”
“Cổ trùng?!”
Tiếng hít sâu phủ kín quán trà, thanh niên bất giác nhăn mày lại.
“Hơn nữa, Cố Tử Hi, trúng độc.” Giọng người nọ chợt thấp xuống.
“Bên kia còn chưa ra tay, y đã biểu hiện không đúng. Gì chứ đôi mắt này của ta thì vô cùng sáng, nhất định là không nhìn lầm, y trúng kịch độc! Dù võ công cao thì sao chứ, cuối cùng vẫn bị vây đánh, mạng cũng vứt đi luôn.”
“Không thể nào!”