Trước mắt Lâm Lạc còn không muốn rời đi, tuy ân tình Lại gia phải trả, nhưng
như thế nào cũng không trọng yếu bằng hóa giải ân oán của lão tía cùng lão
nương, dù sao người đã nhận được, như vậy còn có thể có vấn đề gì?
Lại vài ngày sau, Lâm Lạc vừa mới chấm dứt một hồi đại chiến triền miên cùng
Lăng Kinh Hồng, sảng khoái tinh thần mà từ trong Dưỡng tâm hũ xuất hiện, đột
nhiên cảm giác được một loại yên tĩnh quỷ dị, để cho hắn cực độ không thích
ứng!
Địa phương nào không đúng?
Sau sững sờ, hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bầu trời một mảnh nắng ráo sáng
sủa, vạn dặm không mây… còn thiếu hai người!
Ồ, Lâm Hồng Hoang cùng Nghiêm Thanh đi đâu rồi?
Hắn vội vàng triển khai thần thức đảo qua toàn bộ Thần đô, dùng tu vi hiện tại
của hắn chỉ cần hắn nguyện ý, thần thức đi qua liền không có bất kỳ sự tình gì
có thể giấu diếm được.
Khi thần thức của hắn đảo qua một gian phòng ngủ trong vương cung, lập tức bị
dọa đến vội vàng lui đi ra, một bên ai thán thật là oan nghiệt!
Lâm Hồng Hoang cùng Nghiêm Thanh đang ôm nhau mà ngủ!
Cái này cái này cái này, thực sự là oan gia ah, sau khi đánh mười năm làm sao
lại đột nhiên ngủ trên một cái giường rồi?
Nhưng ngẫm lại kỳ thật cũng không kỳ quái, Lâm Hồng Hoang vốn là một đời kiêu
hùng, có được hết thảy tính chất đặc biệt để cho nữ nhân mê say, nếu không
phải lúc trước hắn dùng thủ đoạn bắt buộc đoạt lấy Nghiêm Thanh, mà là triển
khai ôn nhu truy cầu mà nói, Nghiêm Thanh có thể kháng cự mị lực của hắn sao?
Tuy Nghiêm Thanh hận Lâm Hồng Hoang nhiều năm như vậy, nhưng yêu cùng hận chỉ
là một đường tầm đó, huống hồ giữa bọn họ còn có kết tinh Lâm Lạc này, Nghiêm
Thanh như thế nào cũng phải băn khoăn nhi tử cảm thụ một chút.
Cái này thường xuyên qua lại, lại đánh đủ mười năm, có cái ác khí gì cũng ra
không sai biệt lắm, nếu Lâm Hồng Hoang chịu nhận thua, nói lên vài câu tâm
tình hữu ích, Nghiêm Thanh sẽ tiếp nhận hắn ngược lại cũng không phải không
thể lý giải.
Chỉ là nhanh như vậy đã lăn lên giường, vẫn là để cho Lâm Lạc có chút trở tay
không kịp, càng là “xem” đến đồ vật không nên chứng kiến, may mắn chỉ là thần
thức đảo qua, cảm ứng được chỉ là khí tức, bằng không thì Lâm Lạc thực sự có
xúc động móc mắt của mình.
Nhưng bất kể nói thế nào, cha mẹ nắm tay giảng hòa, đây đối với Lâm Lạc mà nói
là một sự tình đáng cao hứng. Tuy hắn rất muốn cùng Lâm Hồng Hoang nói chuyện,
nhưng ngẫm lại đôi oan gia này không biết có bao nhiêu lời muốn nói, bao nhiêu
tình cũ muốn bổ, vẫn là tạm thời cho bọn hắn một ít không gian.
Bởi vì không cần lại lo lắng, Lâm Lạc cũng có thể yên tâm rời đi, thân hình
hắn mở ra, vạn dặm một cái chớp mắt, hướng về Đại La Thần Quốc tiến lên.
…
Cha con Lại gia đã ở thần đô gần hai năm, nhưng bọn hắn thủy chung không có
được Đại La Thần Vương triệu kiến, giống như vị đại nhân kia đã quên có hai
người bọn hắn tồn tại.
Hai phụ tử cũng từ lúc ban đầu bất an thấp thỏm không yên trở nên thuận theo
tự nhiên, huống hồ mặc dù Thần Vương không có triệu kiến, thế nhưng mà bọn hắn
mỗi tháng đều thu được đại lượng thần tinh làm như tài nguyên tu luyện, tuy
không phải cực phẩm thần tinh, nhưng ít ra cũng là thượng phẩm, để cho bọn hắn
đã hưng phấn lại lo lắng.
Vạn nhất bọn hắn không phải người Thần Vương muốn gặp thì sao? Cái này dùng
nhiều thượng phẩm Thần tinh như vậy, đem bọn họ bán đi cũng không đủ trả ah!
– Lại huynh, Thần Vương tương thỉnh, mời theo ta vào cung!
Bóng người lóe lên, Dư Chinh xuất hiện ở trước mặt Lại Tương Thành, trên mặt
có cổ quái nói không nên lời.
Hắn vốn tưởng rằng Đại La Thần Vương coi trọng Lại Tuyết Dung, nhưng người ta
đã đến thần đô hai năm rồi, thủy chung không thấy Đại La Thần Vương có hành
động gì, đang lúc hắn cho rằng cha con Lại gia sẽ một mực bị Thần Vương quên
đi như vậy, nhưng vừa rồi lại đột nhiên nhận được Thần Vương mệnh lệnh, bảo
hắn mời cha con Lại gia vào cung.
Là mời, không phải triệu kiến!
Dư Chinh đi theo Đại La Thần Vương đã không biết bao nhiêu năm, nhưng còn chưa
từng có nghe qua Đại La Thần Vương đối với ai dùng qua một chữ mời, dù là
Thượng Thiên thần cũng là trực tiếp truyền triệu, cần mời sao?
Có thể làm cho Thần Vương nói chữ mời, cha con Lại gia đến tột cùng cất dấu
địa vị gì?
Cha con Lại gia trong nội tâm lo lắng, nhưng lúc này cũng chỉ có kiên trì đi
theo Dư Chinh tiến vào hoàng cung, căn bản không biết vận mệnh đợi bọn hắn
phía trước là cái gì.
Một đường xuyên qua cung điện hoa lệ san sát, Dư Chinh dẫn bọn hắn tiến nhập
một tòa cung điện tinh mỹ, tuy không phải phi thường to lớn, lại như cũ có
loại khí tức ung dung tôn quý, để cho bọn hắn không khỏi phát lên một cỗ kính
sợ chi tình.
Trong cung điện, một nam tử cao lớn đang ngồi ngay ngắn ở trên, đầu đội vương
miệng, mặc long bào màu đen, tuy khí tức không lộ ra, thế nhưng mà chỉ nhìn
thân ảnh kia lại có đại khí thế để cho Thiên Địa sụp đổ.
– Bái kiến Thần Vương đại nhân!
Không cần Dư Chinh nhắc nhở, cha con Lại gia liền biết rõ người này là quốc
chủ Đại La Thần Quốc, tồn tại cường đại nhất Thần giới, nhân vật như là Nhật
Nguyệt chỉ có thể nhìn lên.
Hai người nhao nhao quỳ gối, hết sức thành kính, sợ cũng không phải chỉ bởi vì
quá kính sợ Thần Vương, chỉ là cứu hai người từ trong tay Trần gia cũng đã là
thiên đại ân tình rồi.
– Miễn!
Đại La Thần Vương nhàn nhạt nói ra, tay phải bình thân, một cỗ lực lượng nhu
hòa nhưng tuyệt đối không thể kháng cự liền nhẹ nhàng nâng hai người lên.
Lại Tương Thành lần nữa hành lễ nói:
– Nếu không có Thần Vương đại nhân phái Dư đại nhân cứu giúp, cha con ta đã
họa phúc khó liệu, đại ân đại đức không cách nào nói rõ, nguyện vì đại nhân
xông pha khói lửa, muôn lần chết không chối từ!
– Ha ha ha.
Một tiếng cười to từ một chỗ hẻo lánh của đại điện vang ra.
– Lại đại nhân, ngươi tạ nhầm người rồi!
– Người nào!
Dư Chinh bỗng nhiên giận dữ, gia hỏa nào rõ ràng dám chạy đến trước mặt Thần
Vương giương oai, đây không phải tự tìm đường chết sao? Hắn phi thân mà ra,
một chưởng vung lên liền hướng về nơi hẻo lánh phát ra tiếng cười kia bổ tới.
– Lâm huynh, kính xin hạ thủ lưu tình!
Đại La Thần Vương lập tức nói ra.
Thân ảnh đập ra của Dư Chinh mạnh mẽ dừng lại, giống như bị một bàn tay vô
hình bắt lấy, sau đó chậm rãi hướng về sau trơn trượt lui ra, tu vi Trung
Nguyên Thần ở trước mặt thần bí nhân kia không hề có chống cự chi lực.
Lâm huynh!
Đại La Thần Vương vậy mà xưng người ẩn từ một nơi bí mật gần đó kia là Lâm
huynh, cái này chẳng phải ý nghĩa cái kia đồng dạng cũng là một Thần Vương!
Nhưng rõ ràng là một vị Thần Vương, như thế nào lại gọi Lại Tương Thành là đại
nhân?
Lại Tương Thành bất quá chỉ là Sơ Vị thần, có tư cách gì được một vị Thần
Vương xưng là đại nhân?
Đừng nói Dư Chinh khiếp sợ nói không nên lời, dù là bản thân Lại Tương Thành
cũng thất điên bát đảo, căn bản không thể tin lời hắn nghe được, chỉ cảm thấy
đầu ầm ầm rung động, ngay cả năng lực suy nghĩ bình thường cũng không có.