Bốn thần vương vẫn lạc thì trong đó có một tên là thủy hệ, nhưng mà ba thần
vương khác lại là kim hệ, muốn người ta không sinh ra liên tưởng như vậy cũng
khó khăn.
Săn giết thần vương như vậy có ý nghĩa gì?
Chủ thần khí vô chủ có thực lực tương đương cửu tinh thần vương đấy, thần khí
như vậy trừ tử đỉnh có thể trấn áp thì còn có thứ khác nữa sao? Nhưng nói đi
thì nói lại, đều có thể trấn áp chủ thần khí thì còn cần chủ thần khí làm gì?
Chẳng lẽ hắn cũng có thể luyện hóa chủ thần khí cướp lấy pháp tắc?
Lâm Lạc lúc này suy nghĩ rất nhiều.
Thật sự là kỳ quái, dường như cường giả kia chỉ muốn đánh giết thần vương chứ
không có cướp đi lợi ích thực chất gì cả!
Lâm Lạc cũng không cảm thấy người nọ là vũ si tìm thần vương đại chiến thuần
túy mài luyện thực lực của mình — bởi vì chiến đấu với người kém hơn mình thì
có thể lĩnh ngộ cái gì?
Không nghĩ ra a!
Việc cấp bách là tiến vào thần vương, về phần trở thành thần vương có thể bị
cường giả kia đuổi giết hay không thì Lâm Lạc không đặt trong lòng, nếu ngay
cả chút dũng khí đối mặt với nguy hiểm cũng không có thì hắn tu luyện làm cái
gì?
Lại xuyên việt mấy thần quốc, rốt cuộc Lâm Lạc cũng thám thính ra hạ lạc của
Cửu U Thần Quốc, mà sự kiện thần vương bị sát sự kiện dường như càng nghiêm
trọng, trong vài chục năm đã có ba thần vương vẫn lạc rồi.
Đều là một người làm.
Tất cả các thần vương đang chờ đợi trong lo lắng, thậm chí có thần vương đã có
thần vương rời bỏi thần quốc chạy tới một nơi không ai biết để tránh né đầu
sóng ngọn gió, tóm lại thần giới bình tĩnh đã bị tên cường giả kia làm cho náo
loạn cả lên.
Lâm Lạc cuối cùng không nhịn được hỏi tiểu nha đầu.
– Tình huống như vậy sư tỷ của ngươi có xuất thủ ngăn cản không?
– Tại sao phải ngăn cản?
Sư Ánh Tuyết nhìn hắn như nhìn kẻ ngốc:
– Những tên ngu xuẩn có chủ thần khí mà vẫn không thể tiến bộ lên được thì
sống làm gì?
– Nếu bọn họ ngu xuẩn thì ngươi tính toán là cái gì?
Lâm Lạc xoa xoa đầu của tiểu nha đầu, tiểu ma đầu này hai vạn ức năm trôi qua
cũng chỉ mới tiến vào Hư Thần cảnh thì dùng tư vật phế vật cũng không đủ hình
dung.
– Bé gái xinh đẹp đáng yêu là hiếu tử, sao có thể cả ngày chém chém giết
giết như lũ mãng phu được, chuyện này đã có người lo rồi.
sư Ánh Tuyết chu cái miệng nhỏ lên.
Nếu như có cửu tinh thần vương xuất mã thì cho dù “Hung thủ” có nắm giữ không
gian pháp tắc nhất định cũng bắt dễ dàng. Nhưng mà không đại nhân nào ra tay,
nói ra cũng không biết ai có thể ra mặt ngăn cản chuyện này.
Lâm Lạc suy nghĩ thì không đặt chuyện này trong lòng của hắn, thần vương có
chết hay không liên quan gì tới hắn?
Đã biết rõ chỗ của Cửu U Thần Quốc thì Lâm Lạc cũng có địa phương đi chính
xác, phương hướng đó đi hơn bốn trăm năm và hắn đi tới một thần quốc khổng lồ.
Cửu U Thần Quốc đời trước là Cửu U Thần Quốc cùng Hỏa Vân Thần Quốc hợp hai
đại thần quốc làm một, quốc thổ lãnh thổ tự nhiên vô cùng to lớn, Thượng Thiên
Thần cũng có mười bốn người, mà thần vương đang ngao du đó đây.
Sự kiện thần vương bị chém giết diễn ra càng ngày càng nghiêm trọng, lại có
bảy tên thần vương vẫn lạc khiên cho tất cả thần vương đều run sợ, chỉ cần
nhìn mấy cuộc chiến đấu thì ai cũng biết tên hung thủ ít nhất là ngũ tinh thần
vương.
Bởi vậy trừ hai tứ tinh thần vương vẫn còn tọa trấn thần quốc ra, những thần
vương khác không biết đã chạy tới chân trời nào rồi, cả đám bỏ thần quốc mà
đi.
Đường đường thần vương không ngờ rơi xuông tình cảnh thảm như vậy, đổi lại là
thời gian trước đó ai dám tin tưởng? Vô số người thẳng đến lúc này mới biết
thần vương cũng có phân mạnh yếu.
Cửu U thần vương là thần vương rời khỏi thần quốc của mình, hắn trốn trong nơi
hẻo lánh không người biết nào đó.
Nhưng hổ chết uy vẫn còn, huông chi Cửu U thần vương còn chưa chết và có mười
bốn tên Thượng Thiên Thần tọa trấn thần quốc, cũng không có bởi vì vậy mà đại
loạn, nhưng tiểu đả tiểu nháo quá nhiều.
Lâm Lạc giẫm chận vào tinh không, đem thần thức hoàn toàn bao phủ chung quanh.
Lâm Lạc lúc này đang tìm kiếm bảo tàng trong cảnh nội của Cửu U Thần Quốc.
Nhưng cân nhắc đến Hỏa Vân thần vương bị thân nhân ám hại, sau đó lập tức lọt
vào Cửu U thần vương công phạt, tin tưởng cũng không có bao nhiêu thời gian
cho hắn làm chuản bị cất dấu bảo tàng, hẳn là hắn khi còn sống cũng bố trí ở
những nơi trọng địa của Cửu U Thần Quốc.
Trước kia Lâm Lạc còn có thể nghi hoặc dùng uy năng thần vương, Cửu U thần
vương làm sao không biết có chủ thần khí giấu trong thần quốc của hắn. Nhưng
hiện tại xem ra Cửu U thần vương có lẽ thực sự không biết, nhưng cho dù hắn
biết thì cũng không thể nào làm gì một kiện chủ thần khí vô chủ.
Lâm Lạc bước chậm vào Cửu U Thần Quốc, mỗi nơi đi qua đều hợp lại với trí nhớ
của mình.
Mấy năm về sau hắn đi vào một thành thị tên là Liệt Địa Thành, đây là một
nguyên thần chủ thành.
Mỗi khi đến một nơi hắn đều ngao du một thời gian, tuy tăng thực lực lên không
thể bỏ qua, nhưng nhân sinh cũng không phải chỉ có tu luyện, hưởng thụ sinh
hoạt mới là chuyện càng trọng yếu.
Dùng thực lực bây giờ của Lâm Lạc cũng hoàn toàn có năng lực bảo hộ bất luận
người nào.
Vốn hắn tính toán dừng lại ở nơi này ba ngày, nhưng trong lúc này có một
chuyện làm cho Lâm Lạc tạm thời bỏ ý định rời đi.
Một cổ mùi thơm lạ lùng từ mấy ngày hôm trước bao phủ tòa thành, làm cho người
trong thành biết rõ có thần quả sắp xuất thế.
– Đại phôi đản, đại phôi đản, đây chính là thiên hương địa linh quả!
Sư Ánh Tuyết ngửi ngửi mùi hương, cái miệng nhỏ chảy nước miếng nói với Lâm
Lạc.
– Ah! Thần quả?
Lâm Lạc lập tức động tâm tư, hắn thì không quan tâm, nhưng cho dù là kiều thê,
nhi tử, mẫu thân ai cũng không ngại bảo vật nhiều.
– Phi! Ngươi không thể có chút tiền đồ được sao?
Tiểu nha đầu lộ ra thần sắc xem thường.
– Thiên hương địa linh quả chính là một loại trái cây ngon nhất thần giới,
mỗi cách một ngàn tỷ năm mới được trời địa dưỡng dục, sau khi nở hoa kết quả
xong thì gốc cây sẽ chết.
Lâm Lạc cười ha ha xoa đầu của nàng, nói:
– Còn nói ta không có tiền đồ, ngươi không có tiền đồ thì có, chỉ nghĩ tới
ăn.
– Đại phôi đản, thiên hương địa linh là món ngon nhất đời mà bé gái được ăn
đấy, một vạn năm trước chỉ nếm qua một chút mà đầu lưỡi của ta như rớt ra
ngoài đấy.
Sư Ánh Tuyết chảy nước miếng ròng ròng.
Tiểu nha đầu này tuy vẫn rất tham ăn, nhưng mà Lâm Lạc cũng chưa từng nhìn
thấy bộ dáng tham ăn như bây giờ. Muốn nói tiểu nha đầu này nếm qua thứ tốt
thì so với bọn người Lâm Lạc còn nhiều hơn, ngay cả nàng hôm nay như thế thì
biêt thiên hương địa linh quả mỹ vị ngon cỡ nào.
– Còn phải đợi bao lâu thì trái cây mới thành thục?
Lâm Lạc hỏi.
– Có mùi thơm truyền ra, như vậy trong một tháng là thành thục.
Sư Ánh Tuyết rất khẳng định nói ra.
Một tháng? Vậy chờ cũng được.
Lâm Lạc gật gật đầu:
– Chúng ta chờ ở đây thêm mấy người đi.