Hoành Tảo Hoang Vũ – Chương 1375: Hạ lạc chân đỉnh thứ sáu. – Botruyen

Hoành Tảo Hoang Vũ - Chương 1375: Hạ lạc chân đỉnh thứ sáu.

– Cút!

Lâm Lạc nhàn nhạt nói ra, nếu không phải hắn nghĩ tới chân đỉnh thứ sáu, đã
sớm một quyền giết chết rồi. Có thể dạy dỗ ra đứa con cầm thú như vậy, làm phụ
thân như hắn có gì tốt?

Hoàng Phủ Hiên Kỳ nhìn chằm chằm vào Lâm Lạc, hai đấm nắm chặt, hận không thể
đánh giết đối phương. Nhưng hắn cuối cùng không có làm như vậy, Thượng Thiên
Thần nếu không có chút năng lực tự kiềm chê, hắn cũng không đi tới bước này.

Lâm Lạc quay người rời đi, hắn đã thả đối phương một con ngựa, nếu như không
thức thời thì hắn cũng không ngại giết đi. Nếu hắn thật sự ra tay giết thì mấy
thần vương có thể làm gì?

Lại nói thêm một bước, nếu không phải vì chân đỉnh thứ sáu thì mấy thần vương
của tinh điện cũng không có gì đáng sợ, đánh không lại thì cùng lắm là bỏ
chạy.

Trở lại chỗ ở, một gã sơ vị thần đã đợi ở cửa ra vào, nhìn thấy hắn thì thi lễ
và nói:

– Lâm Lạc đại nhân, bát điện chủ triệu kiến!

Rốt cục đến.

Lâm Lạc gật gật đầu:

– Thỉnh dẫn đường!

Dưới sự dẫn dắt của sơ vị thần, Lâm Lạc đi vào một tòa cung điện, bát điện chủ
Dung Vũ Trạch cao cao tại thượng, khí tức thần vương tối nghĩa hiện ra, nhưng
một tia cảm giác rung động tâm thần hiện ra.

Lâm Lạc bước đi vào, ôm quyền nói:

– Bái kiến điện chủ đại nhân.

– Bản tôn xem như nhìn quen mưa gió, trong cả đời nhìn thấy vô số kỳ tài,
nhưng nhìn thấy ngươi thì ta cảm thấy những kỳ tài kia không là gì cả!

Dung Vũ Trạch nhàn nhạt nói ra, một cổ uy thế làm cho người ta tin phục hiện
ra.

– Điện chủ đại nhân khen nhầm!

Lâm Lạc cười cười.

– Văn Hạo, ngươi cũng là một đời thiên kiêu, nhưng mà so với người ta lại
không bằng.

Dung Vũ Trạch quay đầu nhìn qua tên thanh niên mà hắn ưa thích nói ra.

Ánh mắt thanh niên kia nhìn qua Lâm Lạc hiện ra chiến ý mãnh liệt.

Lâm Lạc không để đối phương trong lòng, có lẽ thế gian này còn có yêu nghiệt
khác, nhưng hắn vẫn tin tưởng không ai so được với hắn. Đây là tự tin của
thiên tài, mà Lâm Lạc cũng có tư cách này.

– Xin hỏi điện chủ đại nhân triệu kiến, còn có gì phân phó?”

Dung Vũ Trạch có chút chần chờ một chút, mới nói:

– Vốn bản tôn bố trí cho ngươi một nhiệm vụ, chỉ cần ngươi hoàn thành viên
mãn thì bản tôn sẽ thu ngươi làm đồ đệ, nhưng mà ngươi vượt qua một bước này
quá đáng sợ, thật ra khiến bản tôn do dự, phải chăng có tư cách làm sư phụ của
ngươi không!

Hắn nói những lời này rất nặng!

Thần vương chính là tồn tại cường đại nhất của Thần Giới, tuy còn có tới cửu
tinh, nhưng mỗi một vị thần vương thì cho dù là Thượng Thiên Thần cũng chỉ
mạnh hơn con sâu cái kiến thôi. Nói đi nói lại Dung Vũ Trạch nêu thật sự thu
Lâm Lạc làm đồ đệ, lại có thể dạy cho hắn cái gì?

Vốn đột phá Thượng Thiên Thần là một đại hạm, vô số trung nguyên thần bị vây ở
bước này, nếu như cảnh giới của Lâm Lạc vẫn còn ở trung nguyên thần nhỏ yếu,
Dung Vũ Trạch tự nhiên không hề áp lực thu Lâm Lạc làm đồ đệ, dùng kinh nghiệm
của hắn thì tự nhiên có thể giúp Lâm Lạc trùng kích Thượng Thiên Thần có trợ
giúp cực lớn.

Nhưng mà lại gặp phải quái thai Lâm Lạc, vốn khảo nghiệm thu đồ đệ nhưng suy
nghĩ lại thì Dung Vũ Trạch không thể dạy hắn cái gì.

Chỉ đạo Lâm Lạc từ Thượng Thiên Thần tam trọng trung kỳ lên Thượng Thiên Thần
tam trọng thiên đỉnh phong? Như vậy sư phụ Dung Vũ Trạch còn mặt mũi nào sao?

Mỗi sư phụ không ai không hy vọng gặp đồ đệ yêu nghiệt, thế nhưng mà gặp được
Lâm Lạc là quái thai thì đó chính là bi ai của sư phụ.

– Văn Hạo, ngươi đi ra ngoài trước đi!

Dung Vũ Trạch cảm khái một tiếng thì nói ra một câu.

Thanh niên kia tên là Hoa Văn Hạo, rất sớm đã bái nhập là môn hạ của Dung Vũ
Trạch, không giống với Hoàng Phủ Hiên Kỳ, Hoa Văn Hạo là thân tín tuyệt đối
của Dung Vũ Trạch, cơ hồ được Dung Vũ Trạch xem như con mình.

Dung Vũ Trạch làm bất cứ chuyện gì cũng không tránh hắn, hắn cũng như hình với
bóng sông dưới âm ảnh của Dung Vũ Trạch, nhưng hiện tại Dung Vũ Trạch lại bảo
hắn tạm thời lui ra, điều này làm hắn ngẩn ra ba bốn hô hấp, lúc này mới ừ ừ
xác nhận, quay người rời khỏi đại điện.

Đi qua bên người Lâm Lạc thì hắn không quên trừng mắt nhìn Lâm Lạc liếc, đây
không phải vì nguyên nhân Lâm Lạc nguyên sao?

Lâm Lạc làm như không thấy, đổi lại là ai cũng có bất mãn, hắn cũng hiểu,
nhưng cũng chỉ có một lần, nếu như đối phương dùng âm chiêu thì Lâm Lạc cũng
không quan tâm mà thu thập hắn.

Đợi cho Hoa Văn Hạo rời khỏi đại điện, Dung Vũ Trạch mới mở miệng nói:

– Chín huynh đệ chúng ta đang tìm kiếm một món đồ, không biết ngươi có phải
cũng đang tìm kiếm nó không?

Món đồ, là tử đỉnh sao?

Lâm Lạc không chủ động lộ ra bí mật của mình, liền mỉm cười, nói:

– Mỗi người trong đời đều có đồ vật mà mình truy cầu, điện chủ đại nhân nói
quá mức không rõ ràng a.

– Ha ha ha, quá không rõ ràng sao?

Dung Vũ Trạch cười to, hắn duỗi tay phải ra, nhẹ nhàng vung lên và lực lượng
cuồn cuộn hiện ra, một dòng nước bao phủ cả đại điện, nhưng nhu hòa vô cùng,
cũng không có y công kích.

Ân? Thời gian pháp tắc lưu… Còn có một tia cảm ứng quen thuộc, tử đỉnh trong
thức hải chấn động.

Đây tuyệt đối liên quan tới chân đỉnh a.

– Hơn một ngàn ức năm trước, chín huynh đệ chúng ta bái nhập môn hạ một lão
yêu quái, một lần ra ngoài chấp hành nhiệm vụ sư môn, cơ duyên xảo hợp tiến
vào một bí địa, sau mười tỷ năm đi ra thì chín người chúng ta đều tiến vào
thần vương.

Dung Vũ Trạch chủ động lộ ra cơ mật, đây là khi bọn họ đi ra ngoài thì chủ
động áp dưới đáy lòng, ngay cả Hoa Văn Hạo là ái đồ cũng không biết rõ!

Nhưng Lâm Lạc tâm lý nắm chắc, nếu như mình không nói ra bí mật, hoặc không
trả lời cho đối phương thỏa mãn thì đừng mong ra khỏi đại điện này.

Đương nhiên, không ra khỏi đại điện chỉ là suy nghĩ của Dung Vũ Trạch mà thôi,
Lâm Lạc tự tin mình có thực lực tự bảo vệ, cho dù là đối phương có chín thần
vương hắn cũng không sợ.

– Chín người chúng ta thông qua một kiện chí báo mà tiến vào thần vương, mà
chí bảo đó ở trạng thái không trọn vẹn! Mặc nó không có linh thức gì nhưng vẫn
phát ra lời cầu chúng ta, hoặc nói là mệnh lệnh, chính là tìm các bộ phận
không trọn vẹn khác.

Dung Vũ Trạch đưa mắt nhìn Lâm Lạc, hiện ra thần thái tươi cười.

– Bản tôn bây giờ nói rõ ràng rồi chứ?

Ý niệm trong đầu Lâm Lạc không ngừng thay đổi, nói:

– Nếu như chín vị điện chủ còn chưa tìm được các món không trọn vẹn, hoặc là
tìm được thì như thế nào?

– Tự nhiên là đưa đến chỗ bí địa kia, thần khí có linh, nó phải tìm chủ nhân
của nó!

Dung Vũ Trạch bình tĩnh nói.

Nếu như không có Sư Ánh Tuyết sớm mấy ngàn năm trước nói chuyện nhiều, Lâm Lạc
sẽ không tin tưởng chín thần vương làm gì có chuyện không làm gì được thần khí
chứ! Nhưng chủ thần khí vô chủ trong Thần Giới là tồn tại đáng sợ nhất, mà
phẩm giai của tử đỉnh hình như rất đáng sợ a?

Cho dù chỉ là một cái chân đỉnh cũng có thể làm cho chín người tiến vào thần
vương, vậy thì nó đã vượt qua chủ thần khí rồi.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.