Hoành Tảo Hoang Vũ – Chương 1370: Giết tới tận Thần Giới. (2) – Botruyen

Hoành Tảo Hoang Vũ - Chương 1370: Giết tới tận Thần Giới. (2)

– Phụ thân, lão nhân kia chính là Thượng Thiên Thần —

Lâm Tiêu Dương có chút do dự nói ra. Mặc dù hắn biết phụ thân thiên tư tuyệt
thế, nhưng mà cũng biêt Thượng Thiên Thần là khó chạm tới cỡ nào, nghe nói cho
dù là tu luyện mười tỷ năm cũng không thể đạt tới được!

Làm thịt Tư Không Hạo thì hắn tiêu hận hơn phân nửa, không cần phải đi đụng
chạm với tồn tại cường đại vào bây giờ.

Lâm Lạc nhìn hắn mỉm cười, nói:

– Không sao, phụ thân của ngươi cũng là Thượng Thiên Thần, hơn nữa còn làm
thịt không ít Thượng Thiên Thần!

Lâm Tiêu Dương lúc này hai mắt mở to lên, lộ ra thần sắc không tưởng tượng
nổi, hắn tối đa đoán tu vi của Lâm Lạc là sơ vị thần, ngay cả nguyên thần cũng
khó có khả năng, làm sao lại là Thượng Thiên Thần!

– Đi!

Lâm Lạc thò tay cuốn lấyLâm Tiêu Dương thu vào không gian, một bước đi vào bí
địa của Tư Không gia, hắn có thể bằng thần thức cảm ứng được một tia liên hệ
với Thần Giới.

Đây chính là pháp trận câu thông với Thần giới.

– Đại phôi đản, tới nơi này cũng không chơi nhiều hơn.

Sư Ánh Tuyết nhảy ra, nói:

– Bản ma vương còn chưa chơi chán đấy.

– Vậy ngươi ở lại đi.

– Không muốn không muốn, bé gái cũng rất nhớ tỷ tỷ.

Lâm Lạc buông áp chế khí tức ra, lực lượng cấp bậc Thượng Thiên Thần làm cho
cả tinh vực chấn động, tất cả võ giả không ai không cảm thấy tim đập nhanh,
đồng thời cũng có vô số người ngẩn đầu lên, bình thường khó có thể đột phá bây
giờ lại cảm thấy bình cảnh buông lỏng!

Thiên địa bài xích, Lâm Lạc lập tức bị đưa ra vách tường giới diện, hắn giống
như tảng đá rơi xuống núi, không ngừng gia tốc.

Lúc mới vừa tới Thần giới, Lâm Lạc chỉ có thể bị động chống cự lực bài xích
này mà thôi, nhưng bây giờ còn thành thạo mượn lực bài xích này rút ngắn quá
trình.

Có trận pháp chỉ dẫn trong hư vô, Lâm Lạc cũng không cần lo lắng đi sai hướng,
gia tốc, gia tốc càng thêm nhanh chóng!

Chỉ hai giờ hắn đã đi tới vách tường giới diện bên kia, XÍU…UU!, hắn bị
cưỡng ép bài xích ra ngoài, thân như lợi mũi tên xuất hiện trong thiên địa
mới.

Không gian ổn định tới đáng sợ, Thần giới!

Lâm Lạc trôi nổi trên không, đem khí tức trên người phóng thích không hề cố
kỵ, giống như một đám mây cực lớn bao phủ thành phố bên dưới.

Mấy đạo thân ảnh bay lên không trung.

Đám trung nguyên thần biết người tới hẳn là Thượng Thiên Thần không thể nghi
ngờ, nhưng sau lưng bọn họ cũng có Thượng Thiên Thần, tự nhiên không sợ nghênh
tiếp. Dưới điệu kiện tiên quyết là có kẻ thù xâm lấn, tât cả thế lực vô cùng
đoàn kết.

Lâm Lạc hừ nhẹ một tiếng, uy tăng lên, ba ba ba, tất cả những thần linh bay
lên cao như con diều gãy cánh té xuống, chỉ còn lại mình hắn như hùng ưng đứng
ngạo nghễ giữa không trung!

– Ai màlớn mật như thế, dám tới địa bàn bổn tọa làm càn!

Một tiếng gầm lên giận dữ, lại một đạo uy áp khủng bố hiện ra ngoài.

– Đúng, chính là ngươi!

Kẻ tới sau khi nhìn thấy Lâm Lạc thì đôi mắt tròn xoe, càng không tưởng tượng
nổi.

Hắn chính là chủ tòa thành này, Thượng Thiên Thần Tư Không Phong Hoa.

Lâm Lạc cười nhạt một tiếng, nói:

– Ta nói sẽ giết tới tận cửa, mà ta trước giờ không có thói quen thất ước.

– Tốt! Tốt! Tốt! Trách không được dám làm càn như thế, thì ra cũng là Thượng
Thiên Thần tam trọng thiên!

Tư Không Phong Hoa nhíu mày, thấy rõ tu vi của Lâm Lạc thì hắn có xúc động hòa
giải, nhưng lập tức tức bị tình cảnh Tư Không Hạo chết thảm và thần thức của
mình bị Lâm Lạc oanh nổ thì biến mất sạch.

– Bổn tọa cũng không có nuốt lời, sẽ tru diệt cửu tộc của ngươi, như vậy
tuyệt đối không tha kẻ nào.

Lâm Lạc thần thức đảo qua, lập tức tập trung, tay phải đảo qua thì trước người
nhiều ra một Tư Không Thanh Dương!

Nhưng lúc này Tư Không Thanh Dương sao nhận ra Lâm Lạc, hoặc là nói hắn không
nghĩ tới sẽ hợp một con trùng con kiến với một Thượng Thiên Thần?

– Ngươi muốn làm cái gì? Mau buông ta ra!

Tư Không Thanh Dương vừa sợ vừa la, nghe lão tổ cùng Lâm Lạc đối thoại thì hai
người hiển nhiên là đối đầu, mà hắn bây giờ rơi vào trong tay Lâm Lạc, chuyện
này làm tâm can của hắn lạnh lẽo!

– Như thế nào, không nhận ra ta sao?

Lâm Lạc tươi cười nói ra.

– Ngươi, ngươi, ngươi —

Tư Không Thanh Dương xác thực không dám đem Lâm Lạc và con sâu cái kiến trong
trí nhớ hợp làm một, nhưng sau khi nghe Lâm Lạc hỏi một câu thì hắn không cần
phải phỏng đoán làm gì nữa.

Thời điểm hai thân ảnh hợp lại thì hắn thình lình chấn kinh, lập tức mở to mắt
ra.

Làm sao có thể! Làm sao có thể? Tại sao lại có khả năng… Thượng Thiên Thần
trước mắt chính là do con sâu cái kiến vạn năm trước tấn giai!

Thần vương tại thượng, con mẹ nó có thiên lý hay không?

– Thằng khốn!

Tư Không Phong Hoa tức giận toàn thân phát run, hắn không phải quan tâm Tư
Không Thanh Dương cỡ nào, thậm chí hắn còn không biết tên này gọi là gì, huyết
mạch tương liên ra sao, hắn hận Lâm Lạc chính là không đặt hắn vào mắt.

Trước kia lúc đuổi giết Tư Không Hạo thì Tư Không Phong Hoa chỉ có một đạo
thần thức hàng lâm, nhưng hiện tại là bản tôn hắn ở đây, nhưng Lâm Lạc vẫn
không quan tâm tới hắn, con mẹ nó nếu nhịn được thì hắn là con rùa đen.

– Chết cho bổn tọa!

Tư Không Phong Hoa nổi giận gầm lên một tiếng, một chưởng đánh ra, hóa thành
tam sơn ngũ nhạc, nện về phía Lâm Lạc.

– Mơ tưởng!

Lâm Lạc xiết chặt tay phải đánh ra một quyền.

Bành!

Núi cao sụp đổ, hóa thành khắp đã vụn bay tán loạn, Tư Không Phong Hoa kêu rên
một tiếng, tay phải co rụt lại, thần huyết bảy màu rơi vãi ra ngoài, ba ba ba,
thần huyết rơi xuống đất tạo thành hố to, người ở gần bị áp lực khổng lồ áp
bức.

Chỉ một kích đánh Thượng Thiên Thần bị thương, chiến lực của tên kia như thế
nào?

Tư Không Phong Hoa trợn mắt nhìn qua Lâm Lạc, đối phương có chiến lực cường
đại làm cho hắn cảm thấy áp lực, trong khoảng thời gian ngắn không dám dễ dàng
ra tay. Nhưng đừng nói hắn sẽ bỏ qua Lâm Lạc, đối phương đều chủ động giết tới
tận cửa, nói rõ song phương không chết không ngớt, có đường lui sao?

– Tư Không gia tộc, từ hôm nay xóa tên khỏi thần giới!

Lâm Lạc lạnh lùng nói ra, vèo, thân hình đánh tới, chủ động công kích Tư Không
Phong Hoa.

– Tiểu tử ngươi quá kiêu ngạo!

Tư Không Phong Hoa gào thét như sấm, song chưởng đập bay, một ngọn núi lớn
xuất hiện, trấn áp Lâm Lạc. Cho dù hắn không địch lại nhưng hắn dầu gì cũng là
Thượng Thiên Thần, Lâm Lạc giết được hắn sao?

Lại nói còn xóa tên Tư Không gia, thật sự là ngông cuồng!

Dù Tư Không Phong Hoa hắn không địch lại, không phải có thần vương sau lưng
sao? Thần vương sẽ cho phép Thượng Thiên Thần khác giương oai ở Thần quốc của
mình hay sao?

Tư Không Phong Hoa lúc này dùng thần niệm thả một tin tức ra ngoài, vừa chiến
đấu với Lâm Lạc, hắn biết rõ bằng thực lực của chính mình không đủ trấn sát
Lâm Lạc, chỉ có thể nhờ đại phật thần vương mà thôi.

Hắn đánh giá mình quá cao và đánh giá thấp Lâm Lạc.

Bành! Bành! Bành!

Mới giao thủ không vài chiêu, hắn đã bị Lâm Lạc đè nặng đánh, trên người liên
tiếp trúng quyền, từng đạo huyết hoa tung tóe, hắn cơ hồ đầy máu tươi, không
có một tia uy nghi của Thượng Thiên Thần.

Đang có 0 bình luận
Image

Lời bình luận giới hạn từ 15 đến 500 kí tự.