– Trước giải quyết các ngươi, sau lại giết qua Thần Giới, phàm là người Tư
Không gia thì phải chết!
Lâm Lạc sát khí mười phần, nhi tử thiếu chút bị đánh chết, chuyện này hắn làm
sao không giận, huống hồ Tư Không gia cũng không phải vật gì tốt, hắn muốn đại
khai sát giới!
Trong màn hào quang Tư Không Hạo càng ngày càng thảm, nếu không có tầng hạn
chế này, dùng tu vi tinh đế tam trọng thiên của hắn có thể thoát chết, tinh đế
bất tử là thiết luật của hạ giới.
Hơn nữa màn hào quang này có áp chế thực lực của hắn nhất định, chiến lực của
hắn càng ngày càng yếu, đem tu vi hạ xuống tinh đế nhất trọng, phòng ngự cũng
gần như sụp đổ, dưới cảnh giới như nhau, hắn căn bản không phải đối thủ của
Lâm Tiêu Dương.
Trước mặt người Tư Không gia, Tư Không Hạo tóc tai bù xù, hoàn toàn không có
bộ dáng thiếu chủ trước kia, người đầy máu và chán nản như ăn mày.
– Các hạ —
Đột nhiên một đạo uy áp vượt qua tinh vực hàng lâm, trên không Tư Không thành
xuất hiện một hư ảnh mặt người, mặc dù chỉ là một hư ảnh, nhưng ánh mắt có dị
tượng, tràn đầy khí tức thượng vị giả.
Bởi vì chỉ là hư ảnh, Lâm Lạc không thể đoán thực lực và cảnh giới của đối
phương, nhưng có thể xuất hiện vào lúc mấu chốt này, tám phần chính là lão tổ
tông của Tư Không gia tại Thần Giới, là Thượng Thiên Thần a.
– Bổn tọa Tư Không Phong Hoa, kính xin các hạ cho mặt mũi, phóng hậu bối của
bổn tọa một con ngựa, ngày khác gặp nhau tại Thần Giới bổn tọa tất có chỗ báo!
Người này nhìn thấy thảm trọng của Tư Không Hạo nhìn vào trong mắt, lộ ra một
tia vẻ giận dữ, nhưng nhiều hơn là lo lắng.
Lâm Lạc thản nhiên nói:
– Hậu nhân của ngươi muốn giết con của ta, ta cũng không lấy lớn hiếp nhỏ,
cho hai người họ tự giải quyết! Nếu như hậu nhân của ngươi đánh bại con ta,
như vậy khoản sổ sách này thủ tiêu, nếu không cả Tư Không gia cũng không cần
tồn tại!
Tư Không Phong Hoa mặt mo lập tức lộ ra vẻ giận dữ, nhưng hắn là Thượng Thiên
Thần tam trọng thiên, đại lão trong Thần Giới, là tồn tại cường đại nhất dưới
thần vương, nhất ngôn cửu đỉnh, nói ra giống như ý chí của thiên địa, ai dám
không nghe.
Tư Không Hạo sắp bị đánh chết rồi, Lâm Lạc ở đây không phải đang nói nhảm sao?
Nếu Tư Không Hạo bình an vô sự thì hắn cần hiện thân áo? Cho rằng hắn rãnh rỗi
bị khùng à?
– Các hạ, chớ cho rằng Thần Giới to lớn bổn tọa không cách nào tìm được
ngươi!
Tư Không Phong Hoa ngữ khí dần dần lạnh như băng, hắn cho rằng Lâm Lạc dám bỏ
qua hắn là do Thần Giới quá lớn, song phương căn bản không có cơ hội chạm mặt,
như vậy Thượng Thiên Thần thì như thế nào, có lực không dùng, có uy không
phát!
– Nếu hậu nhân của bổn tọa chết, bổn tọa cho dù vượt qua núi sông biển cả
cũng phải giết ngươi!
Lâm Lạc cười vui vẻ:
– Ngươi yên tâm, dù ngươi không tìm ta, ta sẽ tìm ngươi.
Sách, khoác lác đi!
Tư Không gia ai cũng oán thầm, ai dám là địch với Thượng Thiên Thần? Muốn nói
Lâm Lạc là Thượng Thiên Thần thì Lâm Tiêu Dương làm sao có tình trạng thảm như
vậy, hơn nghìn năm mới có lão tử chạy ra!
Nếu là gia tộc có Thượng Thiên Thần tọa trấn đều có trận pháp câu thông hạ
giới, nhiều lắm là mấy tháng sẽ hạ giới, làm gì có đạo lý cả ngàn năm mới
xuống?
Điều này nói rõ Lâm Lạc căn bản chỉ là tiểu thần linh, thời gian chuẩn bị dài
như vậy mới đạt được Thượng Thiên Thần trợ giúp xuyên qua giới diện. Đương
nhiên, cũng không phải tiểu thần linh quá nhỏ được, nếu không Thượng Thiên
Thần làm gì xen vào chuyện này và giúp hắn?
Ánh mắt Tư Không Phong Hoa lạnh như băng, nhưng dù cho dùng năng lực của hắn
muốn xuyên qua giới diện cũng tôn thời gian chuẩn bị, nếu không làm gì phiền
toái nhiều như vậy, trực tiếp hạ giới đuổi giết Lâm Lạc là được.
Nhưng nước xa giải không được cứu lửa gần, hắn hiện tại có lực mà không dùng
được, cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn và nói lời uy hiếp.
– Bổn tọa thề, nếu như sau này bổn tọa tìm được ngươi sẽ giết cửu tộc của
ngươi!
– Phàm là thân hữu của ngươi đều phải chết!
– Ô a —
Lúc Tư Không Phong Hoa nói hăng say thì Tư Không Hạo lại hét thảm một tiếng,
ngực của hắn bị một quyền xuyên qua,thân thể của hắn yếu đuối, khí tức sinh
mệnh trôi qua thật nhanh.
Chết!
Trong khoảng thời gian ngắn toàn trường yên tĩnh.
Thực sự giết Tư Không Hạo! Có đại sự!
Âm thanh Tư Không Phong Hoa im bặt, ánh mắt nhìn về phía Lâm Lạc tràn đầy phẫn
nộ. Tuy giết người là Lâm Tiêu Dương, nhưng nếu không có Lâm Lạc giam cầm
không gian thì Tư Không Hạo há có thể bị giết?
Cha con này phải trả cái giá lớn!
– Bổn tọa muốn ngươi phải chết, không cho ngươi muốn sống không được, muốn
chết không xong, bổn tọa chính là Thượng Thiên Thần —
Tư Không Phong Hoa vừa giận rống lên, lần này hắn đã giận thật rồi.
Tư Không Hạo là huyết mạch gần với hắn nhất, cũng có khả năng đạt tới độ cao
như hắn, trở thành Thượng Thiên Thần thứ hai của Tư Không gia, được hắn ký
thác kỳ vọng. Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy Tư Không Hạo đã chết, hơn nữa
dưới điều kiện tiên quyết là thần thức của hắn hàng lâm mà bị người ta không
do dự giết đi.
– Nói nhảm quá đi!
Lâm Lạc đánh ra một quyền, đánh vào hư ảnh của Tư Không Phong Hoa.
Bành, một cổ lực lượng kinh khủng chấn động đẩy ra, Tư Không Phong Hoa gầm
lên giận dữ, cả hư ảnh bị Lâm Lạc đánh nát, uy áp tan thành mây khói.
Tư Không Phong Hoa giận dữ, Lâm Lạc làm sao không giận? Tư Không Hạo là hậu
nhân của Tư Không Phong Hoa, chẳng lẽ Lâm Tiêu Dương không phải là con của Lâm
Lạc?
Ai muốn giết con của Lâm Lạc hắn, như vậy hắn sẽ không để ý mà giết đối phương
gà chó không tha.
Hắn chưa từng cho rằng mình là người tốt!
Lâm Lạc nhìn qua chung quanh, trong ánh mắt sát khí nhộn nhạo, cho dù không có
chuyện của Lâm Tiêu Dương thì hôm nay bằng vào lý do Tư Không gia sở tác sở vi
đã đáng chết rồi, toàn tộc này có lẽ còn có người vô tội, nhưng hiện tại Lâm
Lạc không có thiện tâm này.
Con của hắn là nghịch lân, người chạm vào là chết!
Hắn duỗi tay phải ra, một cổ chấn động đáng sợ nhộn nhạo, lực lượng tinh đế
đỉnh phong cũng tràn ra ngoài, lục đại pháp tắc Thượng Thiên Thần có uy năng
xóa đi bất cứ thứ gì trong hạ giới.
Cả Tư Không gia ai cũng hoảng sợ.
Từ khi có Thượng Thiên Thần lão tổ thì Tư Không gia ở nơi này chính là vương
giả tuyệt đối, Tư Không gia nói chính là ý chí cao nhât của thiên địa, bọn họ
là chúa tể tất cả, cao cao tại thượng.
Nhưng hiện tại bọn họ chính là súc giật mặc người ta giết, mềm yếu vô lực nhìn
mà thôi!
Năm ngón tay Lâm Lạc mở ra, pháp tắc chi lực oanh ra, lập tức quét qua cả Tư
Không tinh.
Bành! Bành! Bành! Bành! Bành!
Mỗi một người có huyết mạch Tư Không gia đều hóa thành bãi máu, không phân
biệt nam nữ, chẳng phân biệt được già trẻ, chẳng phân biệt được lương tiện!
Máu chảy thành sông, thây chất ngàn dặm!
Lâm Tiêu Dương vui vẻ bay tới, hắn nghẹn cả ngàn năm qua đã xả được rồi.
Lâm Lạc gật gật đầu:
– Chúng ta dùng pháp trận của Tư Không gia đi tới Thần Giới, ta nói muốn Thần
Giới Tư Không gia cũng đoạn tuyệt từ đây!