Bọn họ cũng không biết quan hệ chính thức của Đinh Đại Dung cùng phi vũ yêu
sương, cũng như ngoại giới suy đoán, cho rằng Đinh Đại Dung bị tình nhập, mà
“Gian phu” Lâm Lạc lại hiện thân ở phủ thành chủ, điều này sao không làm bọn
họ kinh ngạc.
Đinh Đại Dung có chút xấu hổ, nàng trên danh nghĩa vẫn là con của của Triệu
Uyển Bạch, nhưng bây giờ không biết đã ăn ngủ bao nhiêu lần với Lâm Lạc rồi,
tuy nhiên Triệu Uyển Bạch cũng khích lệ nàng tái giá, nhưng thật đối mặt với
Nhâm bà bà thì nàng vẫn cảm thấy ngượng.
– Đi!
Lâm Lạc dắt tay ngọ của nàng đi vào, bước đi trong phủ thành chủ.
Thằng này thật sự là to gan a!
Trong phủ thành chủ mà con dám to gan như vậy, hoàn toàn không biết sống chết
a! Thật sự là ứng với một câu cách ngôn, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng
phong lưu!
Những mà những thị vệ này không ngăn cản được.
Muốn nói ngăn đón thì Đinh Đại Dung cũng không có lên tiếng, Đinh Đại Dung vẫn
có địa vị trước sau như một, ai dám ngăn cản nàng chứ?
Nhưng muốn nói không ngăn cản thì Lâm Lạc lại như ác quỷ nhập, hắn muốn xông
vào thì bọn họ có thể ngăn cản sao?
Dưới sự dẫn dắt của Đinh Đại Dung thì Lâm Lạc và nàng nhanh chóng đi vào nội
viện của phủ thành chủ, thời điểm này có một đạo uy áp không phân rõ nam nữ
truyền tới.
– Đều lui ra đi!
Đây là phi vũ yêu sương.
– Vâng, đại nhân!
Tất cả mọi người cung kính lên tiếng, nhao nhao xoay người. Tuy bọn họ ngạc
nhiên một màn kế tiếp, nhưng không dám trái lệnh của Triệu Uyển Bạch, chỉ có
thể áp hiếu kỳ trong lòng.
Sau khi tất cả lui ra ngoài, thân ảnh Triệu Uyển Bạch trống rỗng xuất hiện,
nàng lần này cũng không có hất áo choàng lên, trong xinh đẹp còn lộ ra vẽ ung
dung quý phái.
– Đại nhân!
Đinh Đại Dung bổ nhào qua, trong suy nghĩ của nàng thì Triệu Uyển Bạch như mẫu
thân vậy.
– Ngươi nha đầu kia, trước kia miệng thì cứng lắm, hiện tại thì tốt rồi,
không nói một tiếng đã chạy theo nam nhân!
Triệu Uyển Bạch lắc đầu, nhưng mà tươi cười cưng chiều trên mặt lập tức biên
thành khiếp sợ.
– Ngươi đột phá?
Trước kia Đinh Đại Dung là sơ vị thần đỉnh phong, nhưng bây giờ không ngờ đã
đạt tới nguyên thần nhất trọng thiên hậu kỳ, tiến bộ cực nhanh quả thực không
hợp thói thường!
Đinh Đại Dung lúc này đỏ mặt lên, đều là công lao của Lâm Lạc, mỗi lần Lâm Lạc
hấp thụ đại lượng lực lượng cùng pháp tắc thì trong quá trình giao hoang giao
lại cho nàng, nhiều năm như vậy nàng không dũng mãnh tinh tiến đó mới là
chuyện lạ.
Nhưng mà chuyện này nàng há không biết xấu hổ mà nói ra, đem khuôn mặt áp
xuống thấp tới ngực.
Triệu Uyển Bạch đối với chuyện này đương nhiên là vui mừng, nhưng ánh mắt lại
đảo qua Lâm Lạc thì nàng giật mình lần nữa! Lần này là hoàn toàn giật mình,
Thượng Thiên Thần tam trọng thiên!
Hoa mắt?
Cho dù tâm tính của nàng thế nào cũng có xúc động xoa mắt, nhưng lý trí nói
cho nàng biết đây tuyệt đối là thật!
Xác thực, Triệu Uyển Bạch rất để mắt tới Lâm Lạc, cũng tin tưởng tiểu tử này
có cơ hội tấn cấp Thượng Thiên Thần, nhưng chuyện này cần cơ duyên và thời
gian tích lũy a!
Cho dù là nhanh nhất cũng phải một tỷ năm mới được!
Nhưng bây giờ mới qua hơn một vạn năm, tiểu tử này chẳng những tiến vào Thượng
Thiên Thần, hơn nữa còn là tam trọng thiên, tiếp cận với đỉnh phong của Thần
Giới! Thần vương cần cơ duyên, đây là chuyện chỉ có thể ngộ mà không thể cầu,
Thượng Thiên Thần trong thần giới là cao nhất rồi!
Lâm Lạc mỉm cười, ôm quyền nói:
– Bái kiến đại nhân!
Kỳ thật Triệu Uyển Bạch cũng chỉ có tu vi Thượng Thiên Thần nhị trọng thiên mà
thôi, đã không có tư cách làm cho Lâm Lạc xưng là đại nhân, nhưng mà xem phân
thượng Đinh Đại Dung cho nên hắn lui một bước, đem mình thấp hơn Triệu Uyển
Bạch.
Triệu Uyển Bạch tự nhiên hiểu ý của hắn, hơn nữa cũng hết sức hài lòng.
Không vì tôn trọng nàng, mà là Lâm Lạc nguyện ý cho Đinh Đại Dung mặt mũi này,
chuyện này có thể nhìn ra tâm ý của hắn với Đinh Đại Dung rất tốt!
– Ngươi thật đúng sự làm cho ta hoa mắt.
Triệu Uyển Bạch thở dài.
Ai nhìn thấy Lâm Lạc thì sợ rằng cũng cảm khái đấy, thằng này tồn tại giống
như yêu nghiệt!
Một ngày sau hắn cùng với Đinh Đại Dung đi vào sòng bạc, chỗ đó có thông dạo
hạ giới.
Mở tranaj pháp và câu thông hạ giới, trận pháp dưới hạ giới cần Lâm Lạc mở
thần thức câu thông với nhiệm vụ mà hắn thả ra vạn năm trước. Hắn bây giờ có
dạng thực lực gì, huống hồ lại tinh thông không gian pháp tắc, sau ba bốn hô
hấp là cảm nhận được tinh thần chấn đông, nhẹ nhàng kết nối với nhau.
– Đại, đại nhân!
Tiểu nhân vật vạn năm trước tiến vào Tiên Cảnh nhưng bây giờ lại là Thượng
Thiên Thần tam trọng thiên,tiến bộ có thể nói là động đất, quả xưng là cường
giả tuyệt thế.
Trước mặt thần linh thì hắn giống như con sâu cái kiến, căn bản không dậy nổi
ý phản kháng.
– Vạn năm trước bảo ngươi tìm hiểu tin tức có kết quả chưa?
Lâm Lạc nhàn nhạt nói ra, hắn hiện tại dùng một đám thần thức câu thông với
sân thí luyện.
– Bẩm đại nhân, phàm dân xác thực có kết quả!
Tên kia vội vàng nói ra.
– Ah?
Lâm Lạc thở ra một hơi.
Chuyện này rất tình cờ, nếu không phải hạ giới to lớn thì Lâm Lạc cho dù có là
Thượng Thiên Thần cũng khó tìm được Lâm Tiêu Dương.
Đại khái hai ngàn năm trước một người ngang trời xuất thế, liên tục đạt đệ
nhất của ba đại tinh vực, thanh danh truyền xa hơn mười tinh vực gần đó! Về
sau mới biết người này tên là Lâm Tiêu Dương, khiêu chiến rất nhiều người,
liên tục đắc thắng, trở thành thần tượng các nơi.
Ngàn năm trước Lâm Tiêu Dương cùng giáo chủ Sương Vô Nguyệt của Lạc Nguyệt
Giáo mến nhau, rất nhanh liền kết thành liền cành, sau đó thiêu chủ Tư Không
gia đánh tâm tư lên ương Vô Nguyệt, bảo cao thủ giết vào Lạc Nguyệt Giáo.
Dưới kịch chiến, Lạc Nguyệt Giáo bị diệt, mà Lâm Tiêu Dương cùng Sương Vô
Nguyệt cũng bắt đầu hành trình lang thang, ngàn năm qua vẫn bị Tư Không gia
phái cao thủ tìm kiếm, mong bắt giữ hai người này.
Đoạn ân oán tình cừu này truyền ra hơn mười đại tinh vực, cơ hồ là câu truyện
truyền kỳ nổi danh, ai không hâm mộ Lâm Tiêu Dương cùng Sương Vô Nguyệt bất ly
bất khí, không thầm mắng Tư Không gia bá đạo.
Hắn nén giận, tiện tay ném một kiện đồ vật qua trận pháp câu thông, cũng làm
tên nhân vật này sợ tới mức chân mềm nhũn, khó mà bình tĩnh được.
Sau khi Lâm Tiêu Dương nghe tin tức này thì chúng nữ cũng nghe được, các nàng
rất giận dữ, không ngờ có người dám lấn lên đầu của Lâm gia.
– Lâm Lạc, ngươi còn không mau cứu hài tử của chúng ta!
Triệu Ngọc Phi giận, Lâm Lạc không ngờ còn không hạ giới mà chạy tới đây,
chẳng lẽ Lâm Tiêu Dương không phải con ruột của hắn?
– Đừng nóng vội, hạ giới bài xích lực lượng thần cấp, ta không có khả năng
mang theo dưỡng tâm hũ đi qua, cho nên trước tiên an bài các ngươi cho tốt!
Lâm Lạc cũng không muốn được cái này mất cái khác..
Tuy Lâm Tiêu Dương là con của Lâm Lạc cùng Triệu Ngọc Phi, Lâm Lạc hạ giới lại
không mang các nàng theo, các nàng quá trọng yếu với Lâm Lạc, hắn không muốn
các nàng có chuyện.