Đây là mạng nhỏ đấy, mặt mũi có là cái gì.
– Hừ, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, Tả Thần Tương, mau vả miệng của hắn.
Sư Ánh Tuyết ra lệnh cho tiểu hầu tử, nàng là thân vương cường thế nhất, không
phải loại tiểu nhân vật chỉ biết vuốt mông ngựa này có thể so sánh được.
Một hầu tử lập tức bay ra nắm lấy Long Quân Ích rời đi.
– Mấy vị đại nhân, thỉnh viện thủ!
Long Quân Ích vội vàng nhìn qua Chúc Thiên Liệt là Thượng Thiên Thần xin giúp
đỡ.
Hai hung vật Thượng Thiên Thần nhất trọng thiên và một Lâm Lạc không biết thực
lực, chuyện này làm cho các Thượng Thiên Thần không dám dễ dàng trêu chọc
phiền toái này, bởi vì Sư Ánh Tuyết có thể làm cho hai hung vật Thượng Thiên
Thần nhất trọng thiên đánh bay đấy, lại có hung vật Thượng Thiên Thần tam
trọng thiên làm tay sai…
Nhắc tới loại hung vật này cũng không dễ dàng hàng phục, nhưng mà hiện tại bọn
họ đã bị hù, cảm thấy chuyện này có khả năng a.
Ở này có chút ít Thượng Thiên Thần do dự, hầu quái một vuốt tát vào mặt của
Long Quân Ích, quất một cái thì máu huyết bảy màu bay ra ngoài, đầu của Long
Quân Ích bị đập thành thịt nát.
– Oa, Tả Thần Tương, tại sao ngươi lại bạo lực như vậy!
Sư Ánh Tuyết ngạc nhiên nói,
– Bé gái hay là tiểu hài tử, tại sao lại tàn bạo như thế này?
Chỉ thấy hầu quái kia đang dùng tay che mặt, dường như đang xấu hổ, mọi người
nhìn thấy thì nội tâm phát lạnh và buồn cười.
– Không nên quá mức!
Kha Tuyết Quyên cuối cùng không nhịn được nhảy ra, trong tay cầm một trường
kiếm rét lạnh, đây đại khái là chỗ dựa của nàng.
– Hữu Thần Tương, vả miệng!
Sư Ánh Tuyết hừ nhẹ một tiếng.
Ba!
Một con hầu quái lại lao ra, nhưng mà một đạo hàn quang lại quét tới, trường
kiếm của Kha Tuyết Quyên lúc này quét ra một đạo hàn quang bay tới trước, hóa
thành từng đạo hỏa vũ đánh về phía hầu quái.
– C-K-Í-T..T…T — C-K-Í-T..T…T —
Hầu quái thét lên một tiếng, bị hỏa vũ thiêu đốt sứt đầu mẻ trán, vội vàng
nhảy lên, vẻ mặt sợ hãi.
Đây là bí bảo mà Vạn Dương Thần Vương ban cho đấy!
Nhưng mà trường kiếm này cũng không phải là thiên thần khí, mà là cùng loại
với Hỏa Long Đạn, Chấn Sơn Chuy, đều là tiêu hao phẩm, nhưng mà phải tiêu hao
cực phẩm thần tinh mới có thể phóng ra một kích sát thương Thượng Thiên Thần
nhất trọng thiên!
Long Quân Ích bốn người cũng không dám đem chuyện này náo tiếp, hiện tại tuy
có bảo kiếm được thần vương ban thưởng ngăn cản hầu quái, nhưng mà một đường
đi tới cũng tiêu hao phân nửa lực lượng của cực phẩm thần tinh, có thể không
dùng được bao nhiêu lần.
Bọn họ đều là hừ một tiếng, mà Kha Tuyết Quyên nói:
– Nguyên Hổ đại nhân nói rất đúng!
Sư Ánh Tuyết còn muốn nhảy ra nhưng Lâm Lạc lại nhìn qua nàng lắc đầu, tiểu
nha đầu lúc này mới khó chịu đem hai “Thần tương” thu lại, tức giận ngồi xuống
điên cuồng phát tiết tức giận lên hoa quả.
Trên thực tế bốn người Long Quân Ích nhìn qua Lâm Lạc tuy không ngại đánh chó
mù đường, nhưng mà Nguyên Hổ của Thượng Thiên Thần nói không sai, cơ hội tốt
như vậy không nên lãng phí trên tranh đấu vô nghĩa.
Đối với Lâm Lạc mà nói cái gọi là cơ hội tốt không phải là mượn nhờ cơ hội này
lĩnh ngộ đại đạo, mà là phải thu phụ chủ thần khí.
Trước kia hắn cũng không dám có hy vọng xa vời này, hắn càng ngày càng cảm
thấy cái gọi là chủ thần khí không bằng Tử Đỉnh, phi thường có khả năng bị Tử
Đỉnh trấn áp! Đương nhiên nếu kiện chủ thần khí phát toàn lực thì Lâm Lạc hiện
tại tự nhiên phải lánh mũi nhọn, ai có thể làm cho chủ thần khí này lâm vào
ngủ say đây?
Đây là cơ hội của hắn!
Thu hồi móng vuốt lại, cũng không có đứng dậy, tất cả mọi người đều nắm chắc
thời gian ngộ đạo, mỗi Thượng Thiên Thần đều phóng xuất người hầu thân cận của
mình, vài trăm người đặt trong gian phòng lớn như vậy cũng không làm cho ai
chú ý tới.
Ánh mắt Lâm Lạc ngưng tụ lại nhìn qua vách tường, tất cả pháp tắc chấn động
đều từ trong đó truyền ra ngoài.
Hắn đi lên phía trước vài bước, lập tức phát hiện khi hắn tiếp cận thì pháp
tắc chấn động chẳng những rất mạnh, hơn nữa càng có áp lực càng đáng sợ. Lại
đi lên vài bước Lâm Lạc không thể không vận chuyển lực lượng đối kháng lại áp
lực.
Mà đi tới giữa thì Lâm Lạc đã cảm thấy áp lực đạt tới cực hạn của hắn, nếu
tiến lên phia trước thêm một bước thì hắn sẽ biến thành bột mịn.
Cho nên nói mọi người trong phòng mới ngồi xếp theo hình quạt.
Mà tự nhiên cũng chỉ có chín Thượng Thiên Thần ở đầu, sau đó mới là nguyên
thần cảnh và sơ vị Thần cấp. Mà thực lực chín Thượng Thiên Thần vô cùng giống
nhau, tuy bọn họ bước vào hàng thứ nhất thì khoảng cách lại chênh lệch một
chút.
Người càng đứng trước nhất sẽ cảm ngộ càng mạnh.
Lâm Lạc hít sâu một hơi, tử đỉnh trong thức hải nhẹ nhàng khuếch trương ra
ngoài, phóng ra tử khí mạnh mẽ, đem áp lực trên người khu trục ra ngoài.
Mà đối kháng uy áp thì tử đỉnh chưa từng làm cho Lâm Lạc thất vọng.
Đột nhiên hắn gia tốc bộ pháp đi tới, lại đi lên phía trước.
Sư Ánh Tuyết cũng là quái thai, ngâm nga bài hát đi theo sau lưng của Lâm Lạc,
dường như áp lực đáng sợ kia không là gì với nàng ta cả.
Tổ hợp này quả nhiên là cho bọn người Chúc Liệt Thiên Nộ cảm thấy vô cùng
hoảng sợ nhìn trân trối, bởi vì hai người Lâm Lạc đã vượt qua khoảng cách quy
định là mười trượng của bọn họ rồi!
Đây không phải là lần đầu tiên bọn họ đi tới nơi này, tự nhiên biết rõ sau khi
đạt tới cực hạn và muốn tiến thêm một chút là chuyện vô cùng khó khăn, huống
chi là khoảng cách mười trượng cơ chứ.
NHưng mà giờ khắc này bọn người Chúc Liệt Thiên Nộ đối với chuyện Ngạo Hải
Phong xưng Lâm Lạc là “Lâm huynh” tự nhiên không cần hoài nghi cái gì, ngược
lại còn cảm thấy có đảm đương nổi hai chữ “Lâm huynh” hay không, chuyện này
phải làm thế nào mới tốt?
Lâm Lạc dừng lại, cửa đá phía trước hắn tự đẩy ra.
Cánh cửa đá này không biết bao nhiêu năm chưa từng mở ra rồi, sau khi mở ra có
vô số tro bụi rơi xuống, nhưng mà theo đó là uy áp đáng sợ ầm ầm chấn động mà
ra, làm cho thân hình của bọn người Chúc Liệt Thiên Nộ cảm thấy sợ hãi, dường
như có sâm sét đang oanh kích, mỗi người toàn thân có máu tươi chảy ra ngoài.
Mà những người khác càng cảm thấy bất lực, ai cũng cuồng phun máu tươi, xương
cốt vang lên như muốn sụp đổ.
– Thật có lỗi!
Lâm Lạc quay đầu lại cười cười, hắn đi vào trong cánh cửa.
Bành!
Cửa đá lập tức đóng lại, cho dù là dùng nhãn lực của bọn người Chúc Liệt Thiên
Nộ chỉ nhìn thấy một màn nước chảy ra mà thôi.
Chín đại Thượng Thiên Thần vội vàng nhìn thương thế của mình, xác nhận không
ngại thì hai mắt nhìn nhau.
– Mấy vị, tiểu tử kia tuy chiến lực rất cường đại nhưng dù sao cũng là cảnh
giới nguyên thần thì làm sao chống lại chúng ta liên thủ chứ, nhưng nói đến
cũng không mạnh hơn chúng ta bao nhiêu cả, cảm thấy thế nào?
Một Thượng Thiên Thần nói ra.
– Lão phu nói ra lời đúng trọng tâm, chiến lực của người này không kém lão
phu bao nhiêu, nhưng chúng ta không thể đối kháng uy áp của chủ thần khí.
Ngạo Hải Phong ngẫm lại kết luận.