Chắc hẳn đầu cầu bên kia đồng dạng có cấm chế như vậy, cấm chế chỉ có tác dụng
đối với những thi thể này.
Nếu như nói Chủ Thần Khí chỉ vì bảo vệ di vật của Loạn Vũ Thần Vương, vậy căn
bản không cần lưu lại sơ hở lớn như thế, nó tất nhiên còn tìm kiếm chủ nhân
mới của mình!
Lâm Lạc tiến nhập Dưỡng Tâm hũ, bắt đầu luyện hóa hai hạt châu huyết hồng.
Bảy ngày sau, hắn xuất quan tiếp tục đi tới, đuổi giết cự nhân, cướp đoạt hạt
châu huyết hồng, lui đến đầu cầu luyện hóa. Vòng đi vòng lại, thẳng đến lúc
làm thịt Cự nhân thứ mười hai, luyện hóa được hạt châu thứ hai mươi ba, Lâm
Lạc đột phá!
Nhưng, Thiên Địa không cảm ứng!
Trong nháy mắt Lâm Lạc đột phá đã bay ra Dưỡng Tâm hũ, sợ thần kiếp sẽ tạo
thành phá hư không thể đo lường cho Dưỡng Tâm hũ, nhưng không trung lại một
mảnh băng sương mù tràn ngập, căn bản không có một tia thần kiếp hàng lâm!
Tại đây… bị Chủ Thần Khí ngăn cách Thiên Địa!
Hôm nay có thể ngăn cách Lâm Lạc cùng Thiên Địa cảm ứng, ít nhất cũng phải là
tồn tại Thiên Thần khí, nhưng này rõ ràng là hoàng cung xưa kia của Loạn Vũ
Thần Vương, muốn nói Thiên Thần khí có thể ở bên ngoài ngăn cách Thiên Địa cảm
ứng, cái này Lâm Lạc là tuyệt đối không thể tin!
Chỉ có Chủ Thần Khí mới có thể làm được!
Tuy thiếu đi thần kiếp tôi thể, nhưng khí lực bản thân Lâm Lạc cũng đã đủ
cường đại rồi, hơn nữa thần kiếp cũng không phải không sẽ hàng lâm, chỉ là
thời gian này kéo chút ít, cái này có lợi cũng có chỗ hỏng.
Chỗ xấu là, khi Lâm Lạc ly khai đây khả năng đang đứng ở trạng thái suy yếu,
lúc này muốn độ thần kiếp mà nói cũng chỉ có thể tế Tử Đỉnh ra hộ giá. Còn nếu
suy yếu đến trình độ ngay cả Tử Đỉnh cũng không tế ra, vậy cũng chỉ có thể
minh hô ai tai rồi.
Mà chỗ tốt là thần kiếp có thể trở thành đại sát khí, đến lúc đó cho dù Thần
Vương tới hắn cũng không sợ!
Mọi thứ đều có tính hai mặt, Lâm Lạc chỉ có thể hi vọng mình đừng xui xẻo
như vậy mà thôi.
Hắn tiếp tục đi tới, sau khi tiến vào Trung Nguyên Thần tam trọng thiên, hắn
nghiễm nhiên là tồn tại có thể đuổi giết Thượng Thiên Thần nhất trọng thiên,
một đường dễ như trở bàn tay, đem Cự nhân còn lại trên cầu làm thịt sạch, đi
thẳng tới một chỗ khác trên cầu.
Tiến vào Dưỡng Tâm hũ đem hạt châu huyết hồng lấy được luyện hóa toàn bộ, lúc
này có thể tăng lên một chút thực lực là tốt một chút!
Như Chúc Liệt Thiên Nộ là Thượng Thiên Thần nhị trọng thiên, cái này Lâm Lạc
nhiều lắm chỉ có thể đánh cho ngang tay, mà trong chín Thượng Thiên Thần là
càng có tồn tại tam trọng thiên, cái này vẫn là tồn tại hắn không cách nào lực
địch.
Bởi vậy, hắn phải thành tựu Thượng Thiên Thần mới được!
Nếu như có trăm Cự nhân cho hắn giết giết, như vậy đoạt đến hạt châu huyết
hồng cũng đủ để cho hắn đạt tới Trung Nguyên Thần đỉnh phong, hơi làm tích lũy
liền có thể trùng kích cửa khẩu Thượng Thiên Thần!
Đáng tiếc, một chỗ khác trên cầu là đại môn hoàng cung, trống không có ai gác,
để cho hy vọng xa vời của Lâm Lạc chỉ có thể rơi vào khoảng không.
Hắn đi nhanh bước vào hoàng cung, Long hành Hổ bộ, mỗi một bước đều trấn định
như núi, tràn đầy tự tin.
Đây là tự nhiên, giờ phút này hắn đột phá đến Trung Nguyên Thần tam trọng
thiên, rốt cục đã có thực lực chém giết Thượng Thiên Thần, tuy gần kề chỉ là
nhất trọng thiên mà thôi, nhưng vô luận là Bạch Quang Vinh Hiên hay là Lô Khả
Lam, cũng chỉ có thể ở dưới đáy nhìn lên hắn!
– Đại phôi đản, tại sao ngươi lại đột phá! Lại tiếp tục như vậy, ngươi chẳng
phải là muốn so với Nữu Nữu càng lợi hại?
Sư Ánh Tuyết quấn quít lấy Phong Sở Liên đi ra Dưỡng Tâm hũ, mà bây giờ thực
lực của Lâm Lạc đã đủ để đuổi giết Bạch Quang Vinh Hiên, nên cũng không có
ngăn cản.
– Ta một mực so với ngươi lợi hại hơn.
Lâm Lạc vừa cười vừa nói.
– Hừ hừ hừ, đừng quên ai ở lúc mới bắt đầu bị Bổn ma vương loạn đánh ah!
Sư Ánh Tuyết giương khuôn mặt nhỏ nhắn lên.
Nếu như không có Tử Đỉnh tương trợ, xác thực Lâm Lạc không làm gì được tiểu
nha đầu này. Hắn ôm eo nhỏ nhắn của Phong Sở Liên, hai người nhìn nhau cười
cười, đều có nhu tình mật ý ở trong đó.
– Đáng giận, tỷ tỷ đại nhân là Nữu Nữu kêu đi ra, đại phôi đản không được
đoạt!
Sư Ánh Tuyết vội vàng chen đến chính giữa, hai tay đẩy Lâm Lạc cùng Phong Sở
Liên ra, cho bọn hắn một Sở hà Hán giới.
Lâm Lạc mỉm cười, ánh mắt đảo qua, sau tường cao của đại môn hoàng cung này,
là một tòa hoa viên cự đại, nhưng lúc này chỉ còn lại có một mảnh phế tích,
cây cối hoa cỏ không phải nhổ tận gốc là gãy chỉ còn lại có một nữa.
– Tỷ tỷ đại nhân, bên kia! Bên kia!
Sư Ánh Tuyết đột nhiên chỉ vào một phương hướng nói.
– Làm sao vậy?
Lâm Lạc quay đầu lại hỏi.
– Bên kia có thứ tốt!
Sư Ánh Tuyết thần thần bí bí nói.
Có thể làm cho tiểu nha đầu nói tiếng thứ tốt, vậy tuyệt đối không phải là
phàm vật rồi!
Lâm Lạc hứng thú đại sinh, vội vàng hướng lấy chỗ nàng chỉ thay đổi tuyến
đường mà đi, xuyên qua vài tường đá suy tàn, bọn hắn thấy được một cái giếng.
Miệng giếng bị gọt sạch một phần ba, trước mặt bọn họ có khắc một chữ “Liên”,
nhưng bởi vì mặt sau không có, cũng không biết miệng giếng này gọi cái gì
liên, hoặc là liên cái gì.
– Tiểu nha đầu, ngươi nói thứ tốt là cái miệng giếng này?
Lâm Lạc vuốt vuốt đầu Sư Ánh Tuyết.
Sư Ánh Tuyết tức giận, nhảy đến trên lưng Lâm Lạc, đồng dạng văn vê tóc của
hắn trở thành ổ gà, lúc này mới khanh khách cười cười nói:
– Là đồ vật trong giếng!
– Trong giếng có cái gì?
Lâm Lạc biết Sư Ánh Tuyết sẽ không cố ý lừa gạt bọn hắn đến nơi này, bởi vì
đây chính là khoản nợ trả rất nhanh, hắn quay đầu lại có thể đánh mông của
tiểu nha đầu!
Hắn để cho Phong Sở Liên cùng Sư Ánh Tuyết lưu tại nguyên chỗ, mình thì hướng
miệng giếng đi đến. Sau vài bước, hắn đi tới bên cạnh giếng, hai tay xuôi theo
thành giếng khẽ chống, thăm dò nhìn xuống dưới, nhưng chỉ thấy một đám sương
mù tràn ngập, đừng nói ánh mắt của hắn không cách nào xuyên thấu, dù là thần
thức cũng giống gặp một tầng chướng ngại, tự động bắn trở về.
Cái này thật sự là kỳ quái, chẳng lẻ muốn nhảy đi xuống?
Nhưng vào lúc này, chợt, một bàn tay lục sắc từ trong giếng dò xét đi ra, chộp
vào trên cổ tay Lâm Lạc.
Hí!
Nếu không phải lá gan của Lâm Lạc khá lớn, lúc này cần phải lông mao dựng
đứng!
Hắn khẽ quát một tiếng, cánh tay hất lên, một cỗ Đại Lực cuốn qua, một thân
ảnh lục sắc cũng từ đáy giếng phi ra.
C-K-Í-T..T…T
Vật kia ở giữa không trung phát ra một tiếng quái gọi, liên tục lật ra mười
cái bổ nhào, hóa đi lực lượng mà Lâm Lạc hất lên sinh ra, thân hình nửa ngồi,
rốt cục lộ ra chân diện mục.
Đây là một quái vật tựa như hầu tử (*con khỉ), nhưng toàn thân lục sắc, ướt
sũng mà vẫn còn nhỏ lấy nước, mười ngón dài nhọn chừng nửa xích, đen nhánh như
sắt, mơ hồ còn có mùi tanh, mà một đôi mắt cũng xanh nhạt, ở bên trong bờ môi
toét ra, hai hàm răng đỏ thẫm như máu!